Taehyung đi bộ ra phố, nơi các hàng quán tràn ngập các loại điểm tâm, hắn tùy ý chọn một quán cháo nằm ngay góc phố mua cháo gà cho Jungkook.
Phải mất một lúc mới đến lượt hắn. Taehyung cũng không phiền ngồi chờ, hắn rút di động trong túi ra bấm bấm giết thời gian, vẻ ngoài không màng đến các dì, các chị, các em gái vì sự xuất hiện của mình mà phát cuồng.
Lúc này, di động hắn đúng lúc reo lên. Là số của Seokjin.
"Alo."
"Dạo này cậu cũng biết la cà ngoài đường rồi đó hả? Sao hôm qua không về?" Giọng Seokjin the thé bên điện thoại.
"Hôm qua có việc. Không về được."
"Thế hôm qua cậu ngủ ở đâu?"
"Ở khách..."
Hắn còn chưa nói hết thì Seokjin đã nhanh nhảu nhảy vào miệng.
"Khách sạn? Với Jeon thiếu?"
"Lắm chuyện. Tóm lại gọi tôi có việc gì?" Taehyung nhăn mày.
Ở đầu dây bên kia thì thầm cái gì đó, 100% chính là Seokjin đang rủa hắn chết dẫm hay những thứ đại loại vậy.
"Ừ thì sáng nay tôi phải đi làm sớm, tối có khả năng tăng ca. Chìa khóa cậu để quên tôi gửi ở nhà Yereun đó. Chừng nào về thì ghé lấy."
"Sao cơ? Cậu cũng có ngày biết đi làm sớm à?" Mặt hắn ẩn hiện nét trêu ngươi.
"Hôm nay nghe nói Jeon chủ tịch sẽ về nước. Tôi còn phải đi sớm, lo làm tốt bổn phận của lính mới, không thì mất việc như chơi."
"Ừ biết rồi, tắt máy đi."
Nói xong hắn nhét di động vào túi quần, lấy phần điểm tâm rồi mang về khách sạn cho Jungkook. Thang máy buổi sáng, 7 giờ chính là giờ cao điểm, luôn luôn đông người, vì vậy hắn đành đi thang bộ. Lên đến tầng 5 của khách sạn tuy không có là gì với sức lực của hắn nhưng là cả một vấn đề với sự chờ đợi của Jungkook. Bằng chứng là vừa mở cửa ra, cậu đã quật hẳn cái gối ôm to tướng vào người hắn.
"Nửa tiếng rồi đấy! Anh chịu trách nhiệm kiểu gì vậy?" Jungkook ngồi trên giường nhăn nhó. Khó ở vì cái mông đau.
Taehyung cúi xuống nhặt cái gối ôm rồi tiến đến đặt lại trên giường. Hắn chỉ khẽ cười nhìn vẻ mặt khó ở của cậu, sau đó giơ hộp cháo gà ra phía trước. Ôn nhu nói.
"Mau ăn sáng đi rồi về."
Jungkook cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn một chút sau lại nhìn hộp cháo gà đã tỏa ra mùi hương thơm phức khiến bao tử rỗng tuếch của cậu kêu gào đến đáng thương.
"Thật ra tôi muốn nói điều này dù có hơi mất mặt một chút..." Jungkook bày ra vẻ mặt không nguyện ý. "Hôm qua lúc anh đâm vào, tại vì đau quá nên tôi mới cắn vào tay. Giờ thì nó thành ra như vậy rồi..."
Nói xong cậu liền chìa bàn tay đầy vết tím bầm khó coi ra trước mắt hắn. Bộ mặt xót xa không thôi. Ý muốn nói tay phải tạm thời liệt rồi!
"...Cho nên anh phải đút tôi ăn. Tôi biết là tự tôi cắn chính tôi nhưng mà cũng là do anh làm tôi đau quá..." Jungkook vừa đáng thương nói lại vừa chăm chú quan sát nét mặt của Taehyung. Sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm lại, lạnh như băng trôi. Jungkook cứ tưởng hắn không đồng ý, liền một hai gắt gỏng.
"Nè, tôi là người lúc trước túc trực ở bệnh viện cả tháng trời lo cho anh đó. Là tôi đi mua cháo cho anh mỗi ngày, là tôi thay đồ, tắm, rồi giúp anh đi vệ sinh. Vậy sao anh..."
Jungkook còn chưa nói hết câu đã bị Taehyung túm lấy gáy rồi hôn môi. Nụ hôn chớp nhoáng, chỉ là muốn cắt ngang sự dài dòng của cậu. Hắn nghiêng đầu nhìn cậu ở khoảng cách gần rồi nói.
"Dài dòng như vậy để làm gì? Tôi có nói không đút sao?"Chỉ cần hai câu như vậy cũng đủ khiến Jungkook im bặt. Sau đó cậu chỉ biết ngồi im, tùy ý để hắn hết thổi thổi rồi lại đút tận miệng. Một người đút một người ăn cũng vơi đến nửa hộp cháo thì di động Jungkook reo lên. Cậu nhìn vào màn hình, đồng tử có hơi giãn ra. Kim Namjoon rất hiếm khi chủ động gọi cho cậu."Anh, em nghe!""Nè thằng nhóc kia! Có biết hôm nay ba về không mà còn la cà ở đâu vậy? Mau về đây chào ba một tiếng!"Jungkook nghe đến chữ 'ba', đại não cũng thanh tỉnh lại hoàn toàn."Anh, sao không báo cho em sớm hơn?"Namjoon gằn giọng."Anh tưởng cái gì nhóc cũng biết.""Anh còn trêu em! Bây giờ ba đang ở đâu vậy?"Jungkook quýnh lên, tung hết chăn mền ra chuẩn bị thủ thế vọt xuống giường."Ba đang ở công ty. Đang ở đâu cũng về nhà gấp đi. Bây giờ anh đưa ba về nhà đấy!""Vâng!"Jungkook đáp xong liền nhét di động vào túi sau đó giục Taehyung húp hết phân nửa hộp cháo giúp cậu. Jungkook ngồi trên giường ăn vạ, bắt hắn làm cách nào chở cậu về nhà nhanh thật nhanh trong khi cậu lết xuống giường còn không nổi. Taehyung ngao ngán thở dài, cuối cùng là phải cõng cậu ra đến tận hầm đỗ xe. Đạp ga lập tức chạy về nhà. Sau đó còn phải viện cớ với Jo là vì ngã cầu thang nên mới để Taehyung cõng cậu vào tận nhà.Ngồi được vào chiếc sopha bằng da cao cấp của ba, Jungkook mới thở phào. Tiếp sau đó vừa vặn nghe được tiếng xe của Namjoon về đến cổng nhà. Taehyung nhìn vẻ mặt thở phì phò khổ sở của cậu, tất nhiên là nổi lên cảm giác đau lòng. Nhưng là hắn vẫn không biết tại sao trông cậu lại có vẻ lo lắng đến vậy.Một lúc sau đó, Namjoon cùng Jeon Hwangseong, tức là Jeon chủ tịch cùng nhau đi vào nhà. Jo cũng đi phía sau, phụ trách kéo vali và đồ đạc của Jeon lão gia về phòng. Lúc này phòng khách có 4 người. Cả nhà Jungkook và Taehyung ."Ba.""Chủ tịch."Cả hai đều đứng lên, đồng thanh kính cẩn với người phía trước. Jeon Hwangseong không phải là kiểu người nhiều lời, ông chỉ gật đầu rồi tiến đến an tọa trên chiếc ghế quen thuộc của mình. Nét mặt căng thẳng."Ở nhà không có gây chuyện đó chứ?" Ông nhướn mày nhìn cậu."Dạ? Dạ đúng rồi, kể từ hôm ba chặn thẻ con vẫn luôn ngoan ngoãn." Jungkook cười xuề xòa."Có còn đến bar rượu chè nữa không?"Jungkook căng cơ mặt, làm bộ làm tịch."Tất nhiên là không ạ. Con chỉ cùng với tài xế Kim đi shopping. Thỉnh thoảng lái xe chạy