Sáng hôm sau, 8 giờ Jungkook mới tỉnh dậy. Vẫn là cậu dậy sau Taehyung. Lúc mở mắt ra thì chỉ còn một mình cậu nằm ở ghế sopha, đắp lên người cậu là chiếc áo khoác sơmi của Taehyung hôm qua mặc đến. Nhưng mà phía dưới chỉ mặc có quần lót. Quần tây của cậu đâu?
Jungkook nhíu mày bật dậy nhìn xung quanh, cả đêm qua cậu cùng hắn làm cái gì cậu đều nhớ rất rõ. Dẫn đến sáng nay, nếu như chạm mặt nhau mà không có mặc quần, khẳng định cậu sẽ đỏ mặt.
Jungkook còn đang định bò xuống nhìn dưới gầm giường thì Taehyung từ ngoài cửa đi vào. Cậu theo bản năng ma quỷ nào đó, nhanh chóng nằm ra sopha, kéo áo khoác của hắn đến đắp kín phần thân dưới, khuôn mặt với vành tai ửng đỏ bất thường.
"Dậy rồi sao? Có muốn ăn sáng không?" Hắn đi đến đứng cạnh cậu. Giơ túi bánh bao ra phía trước với biểu hiện sủng ái.
"Ăn. Nhưng mà không có quần mặc." Jungkook ủy khuất dù vẻ ngoài cứ thích tỏ ra cứng rắn.
Taehyung cười cười, quỳ một gối ngồi xuống để khuôn mặt gần với mặt cậu.
"Sao vậy? Mới sáng ra đã muốn làm nũng với chồng rồi à?"
Jungkook nghe hắn nói vậy, phi vụ mất mặt đêm qua cứ như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cậu. Jungkook xấu hổ đến tức giận, đánh vào vai hắn một cú. Âm giọng tăng thêm một quãng.
"Biến đi Kim Taehyung."
Khác với cậu, cậu càng tức giận thì hắn lại càng buồn cười. Hắn vươn tay xoa xoa mái tóc thơm mềm của cậu đang bị nắng sáng rọi vào, mặc dù không muốn lắm nhưng cậu không còn đường thoát.
"Chồng đã cố gắng dậy sớm, đem quần tây ướt sũng của em ra tiệm giặt sấy. Còn cho em cả áo khoác để đắp. Còn muốn đuổi chồng đi sao?"
Jungkook giận đùng đùng. Ngồi dậy, cuộn cái áo khoác sơmi lại rồi ném vào người hắn.
"Trả. Không thèm! Đưa quần của tôi đây!"
Taehyung cười khẽ, đưa quần vừa giặt sấy ở trong túi cho Jungkook. Cậu giật lấy, nhanh chóng mặc vào.
Sau đó hắn không nhanh không chậm ngồi xuống sopha cạnh Jungkook, xé một miếng bánh bao còn bốc khói trong túi đưa đến trước miệng cậu.
"Ăn sáng đi rồi về không người ở nhà lại lo."
Jungkook ngoạm lấy miếng bánh, suýt chút nữa thì cắn vào ngón tay hắn. Cậu vươn tay, đòi giật lấy chiếc bánh bao.
"Đưa đây tôi tự ăn."
Taehyung giật lại, không để cậu đạt được nguyện vọng.
"Bánh bao vừa hấp, còn rất nóng. Tốt nhất để chồng bóc cho ăn."
Jungkook ủy khuất ngồi bó gối nép vào một góc sopha. Rõ là bực mình lắm nhưng vô phương cứu chữa. Cậu biết cậu đánh không lại hắn. Mà mắng vào mặt hắn cũng không biết mắng cái gì.
Taehyung thấy Jungkook né mình, hắn lại mặt dày một chút ngồi sát lại.
"Cũng không phải lần đầu tiên, vì sao xấu hổ như vậy?"
Jungkook xụ mặt, bĩu môi. Đôi chân thon dài bó lại một chỗ. Chứ không phải càng làm mới càng xấu hổ hay sao?
"Ai bảo anh chơi xấu, bắt tôi gọi anh là chồng."
"Như vậy cũng có làm sao? Chẳng phải gọi vẫn rất mượt đó thôi."
Jungkook lại nhịn xuống nắm đấm của mình.
"Tùy anh. Nể tình anh cứu tôi đêm qua nên tôi cho phép anh nói gì cũng được. Nhưng là không được để người khác biết kể cả cậu bạn Seokjin."
Taehyung cũng không có tâm trạng thương lượng vào sáng sớm cho lắm, rất nhanh liền thỏa thuận."Được thôi. Cứ như vậy đi."Nói rồi hắn kéo Jungkook lại hôn môi. Cậu bị hắn kéo lại, đồng tử mở lớn. Cậu thật sự đã bị hắn áp chế rồi sao? Tại sao cậu không thể đè đầu cưỡi cổ hắn nữa, ít nhất là giống trước đây.Nụ hôn vừa nông vừa sâu rất nhanh kết thúc. Jungkook cắn môi, khó hiểu nhìn hắn."Anh lại muốn gì vậy?"Taehyung lớn mật, ung dung mỉm cười."Bình thường trên giấy tờ, thỏa thuận thì người ta đóng dấu vân tay. Còn chúng ta thỏa thuận bằng miệng, vì vậy đóng dấu vân môi. Không được sao?"Jungkook chính thức hết lí lẽ để phản biện.Ăn sáng xong, cả hai cùng rời khách sạn để về Jeon gia. Lúc xe về đến cổng nhà thì cùng lúc xe của Namjoon cũng từ trong chạy ra. Thấy Jungkook về nhà, Namjoon cuối cùng cũng hết sốt ruột."Nhóc con, cả đêm qua không về sao không báo anh một tiếng."Namjoon xuống xe, đút hai tay vào túi nhìn Jungkook với bộ mặt nghiêm khắc."Anh hai hôm nay đi làm trễ vậy?" Jungkook cười trừ. "Di động chơi game hết cả pin. Bỏ qua lần này thôi!"Jungkook lại như một đứa nhóc lên ba, ôm chặt cứng cánh tay y. Mà Namjoon thật ra cũng không có giận dỗi hay tức giận cậu em mình."Thôi được rồi, đã ăn sáng chưa?"Jungkook đảo mắt nhìn Taehyung một cái, xong lại cười xòa."Ăn sơ sơ.""Vậy vào trong nhà đi. Hôm nay đừng đi đâu nữa đấy. Hoseok vừa gọi anh, nói một lát nữa đến.""Ồ, chúng nó chịu về rồi sao. Mà anh..." Jungkook gọi y với giọng điệu đáng nghi ngờ."Chuyện gì?""Thì chuyện là ba ngày nữa sinh nhật em rồi. Mà em thích mua xe mới..."Namjoon lại thở dài, bộ dạng chẳng khác gì tình cảnh này năm trước."Em nói năm nay sẽ đi học lái xe thì sẽ có lí hơn."Jungkook bĩu môi nhất quyết không chịu."Không. Thích đi xe mới. Lỡ em lái xe gây tai nạn, người bị ảnh hưởng nhất định là anh."Namjoon thở dài, buổi sáng y chẳng có tâm trạng đôi co với cậu em thích lí lẽ. Cho nên y đành gật đầu. Jungkook thấy vậy, tất nhiên là hào hứng không gì bằng, cậu vỗ vai Namjoon hai cái rồi chạy vào nhà.Lúc này chỉ còn lại y và Taehyung. Namjoon liền nói trước."Taehyung, tình hình bạn cậu thế nào rồi?" 'Bạn' ở đây thẳng thắn mà nói thì là Namjoon đang sốt ruột hỏi thăm tình hình của nhân viên Kim Seokjin."Rất tốt. Hôm nay cậu ấy ra viện rồi, bây giờ tôi đi đón."Namjoon hơi