"Em nhất định không được thuộc về ai khác ngoài tôi."
Chất giọng trầm khàn đặc biệt quyến rũ của Taehyung lại phảng phất trượt lên một bên gò má Jungkook. Kéo theo đó là hơi thở thật ấm và thơm nồng mùi vị cacao. Mùi hương ấy xông vào buồng phổi cậu, chẳng khác gì cậu vừa hít phải một hơi thuốc phiện. Vừa thoải mái cũng vừa kích thích một điều gì đó trong cậu trở nên rạo rực.
Cậu nhớ rõ hơi thở nóng rực ấy...
Vành tai Jungkook chợt đỏ bừng. Cậu nuốt nước bọt, một giây sau liền ngồi thẳng dậy, nét mặt có chút bối rối. Lúc này Jungkook cũng vội đứng dậy.
"Về đi, cũng trễ rồi."
Thấy cậu rời đi, Taehyung cũng nhanh chóng đứng dậy, sải vài bước chân đã đuổi kịp. Hắn vươn tay nắm lấy tay cậu, kéo cậu về phía mình, buộc cậu phải quay người và nhìn thẳng vào hắn. Taehyung biết hắn đã nói gì và điều đó sẽ ảnh hưởng đến cậu thế nào. Chỉ là hắn không thích cách cậu che giấu tất cả. Hắn muốn xem khi cậu bối rối, muốn thấy vẻ mặt kia sẽ như thế nào khi mà vành tai đã đỏ bừng như gấc chín.
Taehyung cười mị hoặc nhìn cậu.
"Làm sao mặt lại đỏ thế này? Bị bệnh sao?"
Jungkook khổ sở cố gắng tránh hắn xa một chút.
"Không... tôi muốn về thôi mà..."
Hắn càng nắm chặt cổ tay cậu, kéo cậu lại để càng nhìn rõ vẻ mặt đỏ ửng đến khả ái kia. Một tay còn lại cố định đặt trên thắt lưng thon nhỏ.
"Có thật là chỉ muốn về thôi chứ?"
"Sao... sao anh hỏi vậy?" Jungkook càng thở lại càng cảm thấy hơi thở của mình bỗng dưng trở nên thật kì lạ.
"Chúng ta cũng không phải xa lạ. Cậu nghĩ gì tôi đều hiểu được. Cậu biết không, mỗi lần cậu tỏ ra bối rối thì tôi lại lầm tưởng rằng giữa tôi và cậu tồn tại thứ gọi là tình cảm thật sự..."
"Thôi được rồi..." Jungkook ngẩng đầu, hít sâu. Cậu không có như hắn nói đâu mà. Không phải là cậu có tình cảm gì cả. Nhưng chỉ là sự bối rối ấy đột nhiên ập đến, Jungkook cũng không biết phải làm sao. Cậu không biết chính mình từ bao giờ lại có khả năng e ngại giống phụ nữ như vậy. Nhưng mà lúc này, dường như cái gì đó đang bắt đầu bén lửa trong người cậu có vẻ cấp bách hơn là việc cậu suy nghĩ cho ra lí do vì sao bản thân thay đổi. "Vậy thì từ nay tôi sẽ thành thật hơn. Anh nhắm mắt lại đi!"
Taehyung nhìn cậu, hắn biết cậu có ý định gì đó, liền nhắm mắt lại theo yêu cầu. Trước mắt đã là một khoảng tối đen, không khí xung quanh vốn đã lạnh. Bàn tay hắn vẫn còn ôm lấy Jungkook và điều đó khiến hắn cảm thấy yên tâm trong bóng tối. Điều mà hắn đang làm chỉ là chờ đợi. Cho đến khi hắn cảm nhận được cảm giác mềm mại và ướt át đặt lên môi mình thì lồng ngực cũng bất giác đập mạnh. Hắn mở mắt. Hắn không nghĩ Jungkook làm như vậy. Trước mắt là khuôn mặt cậu ở khoảng cách rất gần. Hắn thấy được cậu cũng đang nhìn hắn, thấy được hàng mi dày và đôi mắt to trong veo đẹp như hai hạt ngọc. Sống mũi hơi bo tròn đáng yêu của cậu chạm vào chóp mũi hắn, nương theo nụ hôn sâu mà ma sát vào nhau. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ ấm áp cho đêm đông rồi.
Tay cậu đặt lên bả vai hắn, Jungkook dùng môi mình ấn lên môi hắn, vừa nông vừa sâu, đủ để cả hai không ngạt nhưng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Cứ mỗi lần như vậy, Jungkook cũng không ngăn nổi mình. Cậu chưa bao giờ gặp một người mà khiến cậu hết lần này đến lần khác ham muốn. Không hề cảm thấy dơ bẩn như cậu đã từng nghĩ. Mà càng gần gũi thì lại càng thích. Cảm giác giống như một sự ham muốn đến chiếm hữu tuyệt đối. Lúc nào cũng muốn có sự hiện diện của đối phương bên cạnh, muốn nhìn thấy đối phương và muốn đối phương chỉ được là của mình.
Có những lúc cậu đã thực sự mang trong mình suy nghĩ ấy. Nhưng cậu không muốn nghĩ nhiều hay là cố hiểu nó. Jungkook không thích phải suy nghĩ, không muốn bản thân lo lắng cái gì nhiều. Cậu sẽ cảm thấy phiền phức hoặc có thể là cảm thấy phức tạp nếu như nhận ra bản thân không thể ngừng dựa dẫm vào Taehyung.
Cậu nắm lấy chỗ vải trước ngực áo hắn, chủ động điều khiển nụ hôn lần này. Khi nông là lúc lí trí khuyên cậu nên dừng lại. Nhưng khi nụ hôn chợt sâu hơn và ướt át cũng chính là lúc cậu nhận ra bản thân không thể làm được.
Không như cậu, Taehyung thì lúc nào cũng hoan nghênh chiếc lưỡi của cậu đến quấn quít với hắn. Bàn tay hắn từ thắt lưng dời lên sau gáy Jungkook, đầu ngón tay chạm nhẹ vào phần da mềm mịn dưới cổ áo. Xúc giác mềm mại này là thứ mà hắn luôn muốn theo đuổi trên cơ thể cậu. Taehyung lấy lại chủ động, ngậm lấy vành môi đỏ hồng của cậu như nhâm nhi một loại kẹo dẻo hương dâu ngọt ngào. Hắn cảm nhận vị ngọt từ cậu, cảm nhận được hơi thở thơm mát của cậu, được chạm vào cơ thể mềm mại cách một lớp vải...
Dưới trời đông, hắn chợt nhận ra hắn yêu cơ thể cậu và hắn yêu cậu đến chết mất.Jungkook bị hắn chủ động hôn đến mụ mị đầu óc, hai mắt nhắm nghiền, viền mắt cũng sắp chảy nước. Hắn ôn nhu nhìn cậu, hai đôi môi chậm rãi tách rời. Hai bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt mê man như người say của Jungkook. Lúc này cậu mới mở mắt, thơ thẩn nhìn hắn."Có chuyện gì sao?""Tôi chỉ muốn hỏi là... sắp tới, cậu có muốn đón năm mới ở Daegu một chuyến không?".Sáng hôm sau, Jungkook từ trên giường tỉnh dậy. Nhưng mà cũng không hẳn là cái trần nhà bằng thạch cao ốp gỗ xa hoa của phòng cậu. Thay vào đó thứ đập vào mắt cậu là một bức tường trắng không hơn. Thoang