Chiều hôm đó Jo đã mang hành lí tới theo đúng yêu cầu của Jungkook. Lúc xuống cầu thang tầng trệt, Jo có nói riêng với Taehyung.
"Này, hai người về Daegu, cậu nhớ phải độ lượng chiếu cố thằng nhóc Jungkook một chút. Coi vậy thôi chứ nó ngốc lắm, tôi sợ nó không biết ăn nói lại làm phiền hai bác. Với lại đừng để nhóc ấy bị lạc."
Taehyung phì cười.
"Cậu nói cứ như chuẩn bị gả con trai vậy."
Jo thở dài.
"Ừ thì thằng nhóc phiền phức cứng đầu ấy, cậu đem nó đi tôi càng mừng."
.
Cùng thời điểm đó tại Jeon thị, văn phòng cũng chuẩn bị tan làm. Lúc này giám đốc Kim Namjoon lại tiêu sái đẩy cửa vào phòng làm việc của các trợ lí, hơi mỉm cười với lúm đồng tiền đậm cùng vóc dáng cao khỏe.
"Tôi muốn thông báo một chút là trước khi nghỉ lễ, công ty sẽ tổ chức chuyến đi nghỉ dưỡng cho mọi người. Một nửa chi phí của mọi người là do công ty phụ trách. Mong rằng cả phòng đều có thể góp mặt."
"Hay quá giám đốc! Em nhất định sẽ đi." Một nhân viên nam hào hứng vỗ tay khuấy động không khí.
"Giám đốc à.. năm trước trưởng phòng marketing Shin Yooji được ưu ái ở cạnh phòng khách sạn của giám đốc. Không biết năm nay..."
Namjoon hắng giọng, dời tầm nhìn ra hướng khác để mọi người không phát hiện y đang bối rối. Vô tình ánh nhìn của y lại đặt trúng vào Kim Seokjin đang đứng nghiêm túc nghe thông báo.
"Mọi người đừng hiểu lầm. Chuyện trưởng phòng Shin cũng chỉ là tình huống bất đắc dĩ thôi."
"Giám đốc à..." Một nhân viên nữ hiểu chuyện lên tiếng. "Anh không để ý Shin Yooji một năm rồi vẫn không có thay đổi sao?"
"Đúng đúng..." một nhân viên khác lại đồng lòng. "Anh không có ý gì nhưng mà việc cô ấy có tình ý với anh thì cả công ty ai cũng biết đó."
Chuyện với người tên Shin Yooji là chuyện của đúng một năm trước, khi đó công ty bọn họ đi chơi biển. Shin Yooji sau khi đi du thuyền một mình trở về liền tái xanh mặt và nói với Namjoon rằng đã gặp phải biến thái. Sau đó nhất quyết khóc lóc nói muốn đổi phòng đi nơi khác. Lí do này cả công ty ai cũng không tin. Nhưng là vì tính của Namjoon rất chiếu cố cấp dưới, đặc biệt là phụ nữ còn đang gặp nạn. Cuối cùng y chuyển Yooji lên cạnh phòng mình. Còn tự bỏ tiền túi ra trả tiền phòng cho Yooji.
Chuyện đó lúc nổi lúc chìm, dây dưa xem ra cũng đã được bàn tán một năm trời. Mọi người đều biết Kim Namjoon trước sau chỉ có công việc. Nhưng là vì Shin Yooji là một người quá tài giỏi và xinh đẹp, mà kinh nghiệm tán đàn ông cũng vô cùng cao siêu. Chỉ sợ giám đốc hiền lành một ngày nào đó cũng sẽ bị đốn đổ.
"Mọi người không cần lo." Y cười trừ. "Tôi đã có đối tượng cho riêng mình, vì vậy đồn đại gì tôi cũng không để ý tới."
Trợ lí trong phòng nghe vậy liền thở phào. Cuối cùng cũng thong thả tan làm. Mọi người lần lượt ra về, đi sau cùng là Seokjin. Lúc anh đi ngang qua y, lập tức bị y vịn tay lại. Sau đó bá đạo nói.
"Cậu là người viết báo cáo cực khổ nhất, nên cậu bắt buộc phải đi."
"Sao? Tôi... tôi..." Seokjin nghe như sét đánh ngang tai. Anh ngay từ đầu vốn dĩ đã không định tham gia. Bởi vì ngày mốt đã phải về Daegu cùng Taehyung... vậy mà giám đốc Kim còn nói thế. "Giám đốc thông cảm, đợt này tôi thật sự không thể đi được."
"Tại sao vậy?"
"Vì ngày mốt tôi phải về Daegu thăm gia đình, thăm hàng xóm láng giềng."
Namjoon hơi thất vọng.
"Đi với Taehyung à?"
"Đúng vậy. Là tôi không biết đi xa một mình cho nên phải về cùng cậu ấy. Mặc dù tôi cũng rất muốn tham gia cùng mọi người."
Namjoon động não một chút. Cuối cùng y cũng nghĩ ra một cách. Chẳng qua quyết định tổ chức chuyến đi này, y cũng chỉ muốn Seokjin được nghỉ ngơi và cả hai có thể cùng đi chơi ở đâu đó."Cậu tham gia chuyến đi lần này. Sau đó tôi cùng cậu về Daegu, được không? Cậu sẽ không phải đi một mình."Seokjin nghe xong liền không khỏi phát ngốc. Anh ban đầu chỉ định buồn một chút. Nào ngờ giám đốc lại ngỏ lời như vậy. Không những làm anh hết buồn mà còn tăng niềm vui của anh lên gấp hai lần."Giám đốc à, nếu đối với ai mà anh cũng hết mình như vậy thì chết thật!""Tại sao?""Ừ thì..." Seokjin khoanh tay dựa tường. "Nhiều phụ nữ sẽ ở sau lưng anh chiến đấu đổ máu với nhau đấy. Như thế không tốt cho sinh tồn của nhân loại.""Ha ha." Namjoon cuối cùng cũng phì cười. "Chiến đấu vì tình yêu đâu có gì là sai. Họ chiến đấu vì tôi, tôi cũng chiến đấu vì một người khác. Cuộc sống vẫn luôn kịch tính mà.".Trở về chuyện ở nhà, Jungkook vốn dĩ đã là thiếu gia nên dù có ở đâu cũng vẫn được chiếu cố nhiều nhất. Huống hồ Taehyung thương cậu, Jungkook cả ngày chỉ biết ngồi chơi game rồi ăn rồi lại chơi game rồi lại ăn, hắn cũng không nói lời nào. Taehyung vẫn dọn dẹp nhà cửa như mọi khi. Hắn cầm cái máy hút bụi, chịu khó đi khắp căn nhà nhỏ làm sạch. Lúc đứng cạnh giường có Jungkook đang ngồi chơi game, cảm thấy vị trí của hắn quá thuận tiện, cậu nhanh tay nhét vỏ bánh vừa ăn xong vào túi quần hắn. Sau đó lại cặm cụi vào game.Taehyung híp mi mắt, không nhanh không chậm lấy vỏ bánh vứt vào sọt rác. Sau đó tiến đến cốc vào đầu cậu."Ai ui đau..." Jungkook ôm đầu suýt