Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Cua
***
Trường học đã bắt đầu những chuỗi ngày đầu tiên sang thu.
Trên con đường đi, cây cối xanh tươi mát khỏe khoắn ngày xưa dường như đã rút lui, những tán lá rộng giờ đây đã ngả sang màu ố vàng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cũng làm cho những chiếc lá rơi ào ạt xuống đất.
Trong phút chốc, âm thanh du dương tan học đã vang lên, đánh gãy sự yên lặng của mùa thu.
Bùi Yên ngồi ở bậc thang phía sau của hội trường, không một chút hoang mang bối rối để sách giáo khoa vào cặp xách, bỗng nhiên ở ngoài cửa phòng học có người hô một câu:
"Bùi Yên, có người đang đợi cậu kìa!"
Bùi Yên ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt bạn học kia vừa gọi cô đầy vẻ ái muội, ngón tay chỉ ra bên ngoài.
Mà chung quanh các bạn học cũng đang đánh giá cô, ánh mắt mỗi người đều mang một vẻ khác nhau.
Cô gái nhỏ hơi lúng túng, đeo cặp xách ra sau lưng rồi lập tức đứng lên, bước ra khỏi phòng học thật nhanh.
Đi ra khu dạy học số ba, quả nhiên thấy người kia.
Hôm nay anh ấy mặc áo sơ mi trắng lạnh nhạt kết hợp với quần đen, giản dị nhưng lại toát lên vẻ đẹp trai phóng khoáng mà thanh nhã.
Rõ ràng tất cả mọi người đều tập trung chú ý ở trên người đó.
Nhưng người đàn ông lại đứng đấy một cách tự nhiên bình lặng, lẳng lặng đứng bên cạnh cây ngô đồng, ánh mắt xa xưa, trầm tĩnh mà chờ đợi một cách thư thái.
Bùi Yên bước chân đi nhanh hơn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông tràn ngập u oán, rõ ràng đã nói bao nhiêu lần là không được phép đứng chờ cô mà!!!
Kết quả người này miệng thì nói đáp ứng thật tốt, mà lần nào cũng đứng đợi cô.
Mà lúc này, người đàn ông tựa hồ đã cảm nhận được một chút gì đó.
Lâm Dịch Phong đột nhiên ngước mắt nhìn, trong khoảnh khắc đối mặt với cô gái nhỏ, ánh mắt vốn lạnh nhạt trở nên nóng rực, chuyên chú nhìn cô không chịu quay đi chỗ khác.
Bước chân Bùi Yên hơi chậm lại, dường như có vẻ nặng nề, cổ đều không tự giác bắt đầu nóng lên.
Cô gái nhỏ không biết làm như thế nào, bèn đi đến trước mặt, giơ ngón tay ra chọc chọc cánh tay người đàn ông:
"Anh không lạnh à?"
Đây đang là mùa thu đó nha, mà người này vẫn mặc đơn bạc với áo sơ mi, cơ thể anh ấy là tường đồng vách sắt sao???
Lâm Dịch Phong lấy cặp xách của cô gái nhỏ, thuận tay vác ở trên vai, rũ mặt xuống nhìn cô gái vẫn là bộ dáng tò mò muốn chết, gương mặt hồng lên, hai con mắt to lấp lánh hơi nước.
Lâm Dịch Phong cười nhẹ, đúng là cô gái ngốc của anh, đó là vì nhiệt độ cơ thể của đàn ông không giống nhau.
"Có điểm.".
Lâm Dịch Phong cúi người, khóe miệng gợi lên một nụ cười bỡn cợt.
Bùi Yên vừa nhận ra được người đàn ông này chơi xấu, thì lại nghe được một tiếng thở dài:
"Ở chung cư buổi tối mỗi ngày gió thổi thật lạnh, Yên Yên có nguyện ý tới sưởi ấm cho anh không?".
"Hai chúng ta nếu trần truồng ở bên nhau, như thế có thể sưởi ấm một cách tốt nhất, không thì chúng ta lại thêm một hồi vận động, em thấy được không...?".
Lời nói bỗng dưng bị bao phủ ở trong miệng, bởi vì bàn tay của cô gái nhỏ đã gắt gao che kín miệng anh.
Hai má Bùi Yên như bị thiêu đến đỏ ửng, cô tức giận mở to hai mắt: "Anh có thể đừng mơ tưởng đến những loại chuyện đó được không?"
Người này ở trên giường tỏ vẻ càn rỡ còn chưa tính, khi có cơ hội thì miệng lại còn không buông tha khi dễ cô.
Lâm Dịch Phong gỡ bàn tay nhỏ đang che miệng mình xuống, không cầm lòng được mà phát ra tiếng cười nhẹ.
Tiếng cười vang lên sảng khoái khiến ai nghe được cũng phải dừng chân tỏ vẻ nghi hoặc.
Cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang hung hăng trừng mắt nhìn mình, chỉ kém không giơ tay đánh người.
Người đàn ông thấy trêu đã đủ liền thu tay, xoa xoa đầu cô, dắt lấy bàn tay nhỏ đi.
"Đi nào, dẫn em đi ăn cơm."
***
Gió thu lại thổi tới, mang theo hương thơm nhàn nhạt của hoa cỏ bình dị, hơi thở thanh nhã mê hoặc lòng người.
Còn có một cảm giác quen thuộc, hơi thở của người đàn ông vẫn luôn vây quanh cô.
Nhìn bàn tay to của anh nắm chặt tay mình, sự ấm áp từ tay bắt đầu bao vây mà truyền đến khắp nơi trong cơ thể.
Bùi Yên lặng lẽ nhìn người đàn ông, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Người này tuy ngoài miệng luôn khi dễ cô, nhưng đối với cô thật tốt.
Mỗi một việc ở bản thân đều được