Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Sam
***
Xe taxi dừng ở một nhà hàng Trung Quốc, nơi có tên rất tao nhã - Tích Hương Cư.
Bùi Yên nhìn nửa ngày trời, cảm thấy có hơi quen mắt, trong đầu lóe lên ý nghĩ.
Bạn cùng phòng từng nói với cô, nhà hàng này phải xếp hàng thật lâu mới được đặt bàn.
Bước vào trong, vài người phục vụ ăn mặc long trọng lễ phép mỉm cười: "Lâm thiếu gia, thức ăn đã được dọn sẵn lên bàn."
Lâm Dịch Phong nhàn nhạt, gật đầu bổ sung một câu: "Sau bữa cơm, mang cho tôi một bình rượu vang đỏ."
Tay Bùi Yên được anh nắm chặt, nhân tiện đưa cô gái nhỏ tham quan một vòng.
Tích Hương Cư có lối cách điệu mang nét cổ kính Trung Quốc, kiến trúc cung đình, suối chảy êm tai.
Thật kỳ quái, đã đến giờ ăn cơm nhưng xung quanh không có một bóng người.
Khi đến phòng ăn, kiểu cách càng thêm độc đáo, một bức bình phong to ngăn cách thành hai không gian, một bên dùng cơm, một bên đặt bàn trà thư giãn.
Vài bức tranh cũ kĩ treo trên tường làm nổi bật nét đặc trưng cổ điển của nhà hàng.
"Dịch Phong, sao chúng ta không ăn ở dưới?" Bùi Yên nhận đũa, buồn bực lên tiếng.
"Dưới lầu cũng không có người."
Lâm Dịch Phong múc bát canh cá đưa tới trước mặt cô gái nhỏ, ôn hòa giải thích.
"Chỗ này thanh tịnh, không ai quấy rầy."
Người đàn ông khi nói đến việc "không ai quấy rầy", trong đầu anh tự động nghĩ đến hình ảnh thanh âm khàn khàn và tiếng khóc nức nở.
Có điều, Tiểu Bùi Yên đang ăn canh ngon lành nên vẫn chưa phát giác, ừm rất thơm ngon còn đậm hương vị quê nhà.
Tuy cô nhóc thỏa mãn nhưng vẫn không vui, ở bên nhau hơn nửa tháng, anh không cần thầy dạy cũng biết cô thích gì.
Anh nấu cơm, ngay cả hương vị đều phù hợp với thói quen ăn uống của cô.
"Đừng chỉ ăn mỗi canh."
Lâm Dịch Phong thấy cô gái nhỏ chôn đầu trong bát, bất đắc dĩ cười: "Nếm thử món khác đi, phải cân bằng dinh dưỡng mới tốt được."
Vừa nói vừa gắp thức ăn cho cô.
Những năm cô mất tích, người đàn ông ghé qua nhà cô vô số lần nên hiểu rõ khẩu vị và những món cô yêu thích.
Kết thúc bữa cơm, người phục vụ tới dọn bàn thì Bùi Yên đã bị anh thúc ép ăn đến mức no căng.
Cửa phòng đóng lại, cô gái nhỏ ngượng ngùng sờ sờ cái bụng tròn trịa, nghiêng đầu hỏi người đàn ông.
"Bình rượu vang trên bàn để làm gì vậy anh?"
Lâm Dịch Phong nhìn chằm chằm thỏ con ngây thơ vô tội, vì được ăn một bữa cơm mà vui vẻ thích thú, môi nhỏ hồng nhuận, dường như còn đọng lại vài giọt sương hoa hồng.
Anh ôm cô gái nhỏ ngồi lên đùi, đôi mắt âm u lạnh lẽo tột độ, cúi đầu mút cánh môi phấn hồng.
"Dùng để ăn em."
Người đàn ông hôn môi cô, đầu lưỡi chui vào khoang miệng quấy phá.
Bàn tay cởi khóa kéo quần jeans, dọc theo mép quần lót thăm dò bên trong, năm ngón tay bao trùm nơi riêng tư ướt át, ngón giữa cố ý hướng lên hoa phùng kiều diễm.
Mà bàn tay khác của anh vuốt ve bóng lưng mảnh khảnh, nhanh chóng nới lỏng áo ngực, đôi bồng đào được anh xoa bóp đều đặn.
"Ngô ân ~"
Bùi Yên hoảng hốt trước động tác chẻ tre