Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Cua ????
***
A? Buộc ga-rô?
Bùi Yên khởi động khuỷu tay, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Ơ nhưng mà không phải là người đàn ông nào cũng không nguyện ý làm việc này sao?
Hàng xóm của cô cũng chính là vì chồng không muốn buộc ga-rô nên mới đi bệnh viện làm phẫu thuật.
Một đoạn thời gian trước kia bà ấy toàn qua nhà kể khổ với mẹ cô, mà mẹ Bùi cũng chỉ bất đắc dĩ khuyên bảo: "Vì đó là liên quan đến lòng tự tôn của người đàn ông.
Đa số đàn ông đều kiêng dè cái này."
Mà tại sao anh ấy lại làm thế....!
Cô gái nhỏ nhìn người đàn ông, muốn nói rồi lại thôi, hoài nghi chính bản thân nghe lầm.
Lâm Dịch Phong bèn đưa ngón tay ra đùa nghịch những sợi lông mi dài của cô gái nhỏ, tiếng nói ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng được:
"Yên Yên, anh không thể bảo đảm mỗi lần đều buộc, anh cũng không hề muốn giữ chúng lại khi đụng chạm với em, mà anh muốn bắn vào trong cơ thể em."
Lời nói lộ liễu đến mức làm cho Bùi Yên xấu hổ.
Đôi mắt với những sợi lông mi dài rũ xuống, thật hợp với khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đang trộm chôn ở ngực người đàn ông.
Lâm Dịch Phong lúc này cũng không dung túng cô, đôi bàn tay nâng khuôn mặt cô gái nhỏ, tiếp tục nói:
"Khi em chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ không làm em mang thai, như vậy làm em mộng tưởng thì làm sao bây giờ?"
(mộng tưởng: điều mong ước quá cao xa, chỉ thấy được trong mộng, trong tưởng tượng)
"Không phải sau khi tốt nghiệp định ra nước ngoài du học sao?"
Lời nói ẩn nấp trong miệng người đàn ông, đôi mắt khẽ chớp mềm mại tỏa ra ánh sáng.
"Em muốn đi thì bây giờ liền đi thôi bảo bối.
Nếu em muốn làm một con chim tự do, vậy thì em hãy bay thỏa thích đi, khi nào em mệt mỏi thì anh sẽ đón em."
Bùi Yên ngơ ngác nhìn người đàn ông, trong nháy mắt trái tim liền mềm nhũn, nơi yếu nhất cứ như vậy bị đánh trúng, chua xót không nói thành lời.
Anh ấy biết, biết cô định ra nước ngoài du học, và anh yên lặng muốn dùng phương thức này mà ở bên cô.
Mỗi một lần, lần nào cũng vậy, cô gái nhỏ đều cho rằng mình đã hiểu rõ người đàn ông này thích mình bao nhiêu.
Nhưng ngay sau đó, những hành vi của anh đều làm cô chấn động không thôi.
Ánh mắt Bùi Yên nổi lên một tầng mỏng hơi nước, vừa nóng lại vừa ướt.
Lâm Dịch Phong bất đắc dĩ cười, anh nói ra những lời này không phải vì muốn làm cô gái nhỏ cảm động đến khóc.
Người đàn ông nhanh chóng giơ ngón tay ra lau sạch những giọt nước mắt ở khóe mắt cô, cố ý trêu đùa nói:
"Em muốn ôm con chúng ta đi du học cũng được đó.
Vậy thì ban ngày anh nấu ăn, buổi tối chơi với mẹ của đứa bé, hoặc có thể mang theo bảo bảo cùng đi học, hai thân phận này anh đều chiếu cố được đó nha!"
"Đến lúc đó anh sẽ đến xem em thật nhiều, tranh thủ mỗi lần đến đều mang bảo bảo theo để có bạn chơi cùng..."
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên cười một cách vô lại, ngôn ngữ tràn ngập những ám chỉ, khôi phục lại bộ dáng không đứng đắn trước kia.
Những cảm động trước đây lại một lần nữa bị đùa giỡn.
Sau khi phản ứng lại, Bùi Yên liền hung hăng trừng người đàn ông, những giọt nước mắt còn vương trên mi mắt muốn rơi lại không hề rơi xuống.
Người đàn ông này có thể hay không đừng gây mất hứng như thế chứ!! Mỗi lần ấp ủ, cảm động nhớ lại những việc tốt mà anh làm, giây tiếp theo anh mở miệng lại khiến cô tức đến mức không thể gõ chết anh!
"Anh....."
Vô sỉ! Không biết xấu hổ! Cầm thú!
Cô gái nhỏ tức giận mà không nói được, những lời mắng đều bị mắc kẹt ở trong cổ họng không thể nào phát ra.
Cô thật sự không hài lòng về việc bản thân bị