Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Cua ????
***
Mấy ngày sau, tiệc tối nghênh đón người mới đã bắt đầu.
Vừa lúc bắt đầu kỉ niệm tròn một trăm năm thành lập trường, các bạn học mỗi người đều mang một phong cách khác nhau, thậm chí có rất nhiều học sinh trường khác chạy tới xem náo nhiệt.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, trong lễ đường đã có hàng ngàn người ngồi.
Thậm chí ở lễ đường còn bố trí màn hình điện tử lớn phát sóng trực tiếp hậu trường.
Mà lúc này ở hậu trường lại loạn thành một đống...!
Mười mấy tiết mục biểu diễn đều ở phía sau cánh gà.
Điện thoại di động, giá treo quần áo đều bị đẩy tới đẩy lui, ầm ầm vang lên, tiếng kêu la kết hợp với tiếng bước chân tạo nên một khung cảnh vô cùng ồn ào náo động.
Bùi Yên cùng với mấy nữ sinh khác ở trong phòng hóa trang, vì có chuyên môn nên tự trang điểm cho nhau, vừa mới tô son môi xong, trưởng ban văn nghệ đã nói:
"Tổ múa ba lê mau đi đến phòng bên cạnh thay quần áo! Mau lên các em!"
Vì thế mà mấy cô gái lại mã bất đình đề đến phòng bên cạnh.
Một lát sau, sau khi thay đồ xong, Bùi Yên liền mau chóng bước ra khỏi phòng.
(mã bất đình đề: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước)
Chiếc váy lụa cô gái nhỏ đang mặc được xõa xuống, được thiết kế một cách tinh tế, đem lấy vòng eo thon nhỏ đến một tay có thể ôm hết.
Sau lưng váy đan xen với lụa, như đi theo cô gái nhỏ mà phiêu dật.
(phiêu dật: nhẹ nhàng, nhàn hạ, thoát ra khỏi sự ràng buộc của cuộc đời)
Đôi chân cô gái nhỏ thon dài thẳng tắp, trắng mịn một cách không tì vết, đôi giày ba lê màu hồng nhạt quấn sát cẳng chân, phảng phất như một cánh hoa đang nở rộ.
Rõ ràng những người đi múa đều mặc giống nhau nhưng ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà đặt trên người Bùi Yên.
Sau khi trang điểm, khuôn mặt cô gái nhỏ vốn đã xinh đẹp nay còn càng tinh xào hơn, như vừa bước ra khỏi một bức họa tuyệt đẹp.
Mọi người đều như ngừng thở một lúc, sau đó trăm miệng một lời mà trầm trồ: "Oaa!", chỉ kém không đem ánh mắt dán trên người Bùi Yên suốt.
Trưởng ban văn nghệ cũng sửng sốt vài giây, sau đó xấu hổ mà "khụ" một tiếng:
"Trước tiên mọi người nghỉ ngơi đi đã, sau tiết mục thứ ba mới đến chúng ta.
Bây giờ ai muốn đi vệ sinh thì bây giờ đi đi, nửa giờ sau tất cả chúng ta tập trung ở đây nhé!"
Bùi Yên cũng không quen với việc ở chung phòng với nhiều người như vậy, bèn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.
Mới vừa đi đến cầu thang, vòng eo nhỏ đã bị một bàn tay to bắt lấy, trực tiếp kéo vào góc khuất tối ở hành lang.
"A....."
Cô gái nhỏ sợ tới mức kêu một tiếng, đang định cố hết sức giãy giụa thì cảm thấy hơi thở quen thuộc của người kia.
Bùi Yên ngước mắt lên nhìn, thấy một khuôn mặt tuấn tú, cô gái nhỏ trong nháy mắt đã thả lỏng người, oán trách nói:
"Dịch Phong, anh dọa em sợ rồi."
Lâm Dịch Phong đem cô gái nhỏ ngồi trên tay vịn cầu thang, ôm thật chặt.
Thấy mình với cô nhóc cao gần bằng nhau, đầu của người đàn ông liền chôn ở cổ cô gái, thâm tình mà ngửi trên người cô gái, khắp hơi thở của người đàn ông tràn ngập mùi của cô.
"Bảo bối, anh rất nhớ em!"
Cô gái nhỏ cả ngày đều ở phòng hóa trang, điện thoại cũng không thèm nghe, vì thế mà người đàn ông này không nhịn được mà đến tận hậu trường trộm người.
Người đàn ông nắm lấy cằm của Bùi Yên, gấp đến mức không thể chờ được mà hôn lên môi nhỏ xinh của cô gái, còn chưa kịp hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt mềm kia liền bị mu bàn tay cô gái che lại, nhỏ giọng ngăn:
"Trôi mất son môi...."
Người đàn ông này mỗi lần sau khi hôn cô, môi lần nào cũng sưng lên, nếu như vậy tí nữa lên sân khấu sẽ bị người ta cười chết mất.
Môi của Lâm Dịch Phong dừng lại ở lòng bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, ngại hôn không đủ, nên hôn thêm một cái nữa.
Như vậy đã giảm bớt được nỗi nhớ nhung trong lòng, người đàn ông mới gỡ bàn tay nhỏ đang che xuống, cúi đầu đánh giá cô gái.
Cô gái nhỏ lúc này đây đang trang điểm, phía đuôi mắt sáng được điểm thêm vài nét vẽ làm cho người khác cảm thấy cô như một bông hoa nở rộ vào tháng ba, đẹp đến mức không gì sánh được.
Mà tinh tế nhất có lẽ là phần dưới xương quai xanh của cô, chắc là vì chính mình mút cắn bộ ngực sữa của cô quá nhiều lần.
Mà giờ đây ở đó đã bị ren váy bao bọc lấy, lộ ra khe rãnh thật sâu.
Lâm Dịch Phong cảm thấy hô hấp khó khăn, bàn tay to ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, làm cho cả người cô gái mềm mại như không xương dính sát vào.
Môi mỏng của anh dán ở bên tai cô gái, khàn khàn nói nhỏ:
"Thật muốn đem em giấu đi, không cho bất cứ kẻ nào nhìn đến..."
Hơi thở nóng bỏng ở bên tai khiến cả người Bùi Yên nóng lên, cô chôn mặt mình lên vai của người đàn ông, mặt nghiêng đi để nhìn đôi mắt u ám của anh:
"Dịch Phong, anh phải nghiêm túc xem em khiêu vũ đó nha!"
Đuôi mắt của Bùi Yên hơi cong lên, đáy mắt tràn đầy ánh sáng chờ mong.
Cô hi vọng người đàn ông này có thể nhìn thấy ở cô có một mặt tốt đẹp.
Tựa như việc cô gái nhỏ nhìn người đàn ông này một cách chăm chú, một cách mê muội.
Bùi Yên cũng khát vọng ở bản thân cũng có được một thứ