Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tình Cuối - Cô Quân
Editor: An Dĩnh Hy
CHƯƠNG 99
Bạch Kính rời khỏi đôi môi của Lý Thư Ý, nhìn y một cái, lại cúi đầu hôn thật mạnh lên môi y, sau đó thì đi ra ngoài.
Bên miệng của Lý Thư Ý vẫn còn mang theo hơi ấm của hắn, chớp mắt nhìn căn phòng tắm trống rỗng, hình như có chút không phản ứng kịp.
Trước kia ở trên giường tuy rằng y là do y chủ động, nhưng Bạch Kính cũng không phải là loại người sẽ để bản thân chịu ủy khuất, hơn nữa lúc đó y biết đối phương không yêu mình, nếu không muốn hoặc là quá mệt mỏi, y cũng sẽ chịu đựng mà chiều theo ý của hắn. Thật không nghĩ tới sẽ có một ngày, đổi ngược lại là Bạch Kính dựa vào y, để mặc cho y đòi hỏi bất kì điều gì.
Lý Thư Ý mở vòi sen, thân thể nhanh chóng ướt đẫm, y hất mái tóc ướt ngược ra sau, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, để mặc cho nước ấm xối lên mặt của mình, trong lòng dường như có một trận giao chiến giữa người và thần.
Y thừa nhận, vừa rồi là do bản thân nhất thời nổi lòng tham, là nam nhân t*ng trùng thượng não, cũng không nghĩ tới phải vì chuyện này mà để lại lời hứa hẹn gì, hoặc là có thái độ gì với mối quan hệ của cả hai. Nhưng loại chuyện như thế này, nếu đổi lại là trước đây sẽ dễ nói hơn nhiều, hai người đàn ông trưởng thành cùng nhau lăn giường một trận, cũng không có hại đến ai, dù sao thì không có liên quan đến vấn đề tình cảm, càng đừng nói đến trách nhiệm gì trong đó.
Nhưng hiện tại để nói những lời này với Bạch Kính, không khó để tưởng tượng ra đối phương sẽ có phản ứng như thế nào.
Tình yêu mà mình cẩn thận nâng niu cùng trả giá một khi bị coi thường, bị đối xử ghẻ lạnh sẽ có bao nhiêu khổ sở, Lý Thư Ý biết rất rõ tâm tình này. Bởi vì biết, cho nên không muốn dùng cách thức tương tự như vậy để tổn thương người khác. Huống hồ vết thương trước ngực, hay là vết sẹo sau đầu, mỗi một lần lựa chọn, đi đến bước đường ngày hôm nay, người tạo thành cục diện như hiện tại, là chính bản thân y. Cho nên từ trước đến nay y đều không nghĩ tới việc muốn trả thù Bạch Kính, cũng không nghĩ tới việc khắc lại nỗi đau mà mình đã phải gánh chịu lên người của đối phương.
Y đã nghĩ thông suốt, muốn bắt đầu một cuộc sống mới, muốn sống thật tốt quãng đời còn lại của mình. Nhưng quãng đời còn lại này, rốt cuộc có thể để cho Bạch Kính tham dự vào hay không, thật ra y vẫn còn lưỡng lự.
Bạch Kính nói yêu y, bây giờ thì y tin vào điều đó. Nhưng giữa hai người còn có thể thuận lợi mà tiếp tục hay không, thật sự không có gì để tin tưởng cả.
Từ khi Ninh Việt trở về, Cận Ngôn xảy ra chuyện, Tống gia thay đổi, y lại sinh bệnh, biến cố cứ thế mà liên tục phát sinh, Bạch Kính ở trong đó cũng rất là bị động. Nếu sinh hoạt thật sự yên ổn trở lại, hai người bọn họ tính cách quá cường thế, thật sự thích hợp sao? Thật sự có thể cùng nhau sống hết một đời này? Nói không chừng qua thêm được mấy ngày, Bạch Kính sẽ chán ghét, lại bắt đầu nhớ nhung một tiểu tình nhân an phận nghe lời ngoan ngoãn nào đó.
Khi Lý Thư Ý tắm rửa xong đi ra ngoài, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn gối đệm trên ghế sô-pha cũng gọn gàng ngăn nắp, hoàn toàn không nhìn ra được có người đã làm chuyện xằng bậy ở trên đó. Lý Thư Ý có hơi mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác, cũng may là bọn họ phải lập tức rời đi, nếu không Cận Ngôn rất thích nằm trên đó chơi game. Tuy là y không biết xấu hổ, nhưng đối mặt với hậu bối, lương tâm cũng có vài phần thẹn.
Nghĩ đến cái người đã mất tích nửa ngày nay, Lý Thư Ý cầm điện thoại gọi cho Cận Ngôn. Cận Ngôn nói cậu với Bạch Hạo đi ngâm suối nước nóng, lúc đi thì đúng vào giờ nghỉ trưa, sợi quấy rầy y nghỉ ngơi mới không nói cho y biết, đêm nay hai người bọn họ cũng sẽ không quay về.
Cận Ngôn ở bên cạnh Bạch Hạo Lý Thư Ý cũng không có gì để lo lắng, chỉ dặn dò hai người bọn họ đi đường cẩn thận một chút, liền ngắt điện thoại.
Lúc y gọi điện thoại, Bạch Kính đang đứng ở bên bàn ăn lấy ra hai quả cam đường trong túi mà Triệu Huy đã cầm tới. Sau khi cắt, nhìn thấy Lý Thư Ý đã nói chuyện xong, liền cầm một miếng cam đưa tới bên miệng y.
Lý Thư Ý cũng không cự tuyệt, há mồm cắn miếng cam trong tay của hắn.
“Ngọt không?” Bạch Kính hỏi.
Quả cam này da mỏng thịt căng, nước vừa nhiều vừa ngọt, tâm tình Lý Thư Ý không tồi gật gật đầu.
Bạch Kính nhìn chằm chằm vào y, không nói một lời mà hôn lên, còn ở bên môi y khẽ liếm một cái, sau đó mặt không đổi sắc mà đánh giá: “Là rất ngọt.”
Lý Thư Ý cạn hết mọi loại ngôn ngữ liếc nhìn hắn, lại nâng mu bàn tay lên ghét bỏ mà lau lau khóe miệng: “Anh đủ chưa?”
Vừa mới nói xong chuông cửa liền vang lên, bên ngoài có người hỏi: “Lý Thư Ý tiên sinh, tôi đến đưa cơm cho anh.”
Bạch Kính nghe vậy muốn đi lên, vừa bước một bước đã bị giữ chặt. Hắn khó hiểu quay đầu lại, thấy Lý Thư Ý liếc nhìn mình một lượt không rõ ý tứ, sau đó dùng sức kéo hắn lui về phía sau, ngữ khí có phần hơi xấu xa mà hạ lệnh ‘Đứng đó đừng nhúc nhích.’ Nói xong liền tự mình ra mở cửa.
Bạch Kính cúi đầu nhìn nhìn, lập tức phản ứng lại, khóe miệng không nhịn được mà nở một nụ cười. Bộ dạng hiện tại của hắn, áo sơ mi tuy rằng vẫn nghiêm chỉnh mặc trên người, nhưng chỗ nào cũng nhăn nhúm dúm dó, quần thì càng không cần phải nói, quanh đùi toàn là nếp nhăn. Nghĩ rồi lại đưa tay sờ lên gáy, chỗ này vẫn còn để lại dấu vết do Lý Thư Ý cắn. Nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài, quả thực chẳng khác nào rêu rao khoe khoang ‘tình hình chiến đấu’ vừa rồi của bọn họ có bao nhiêu kịch liệt.
Khi Lý Thư Ý cầm đồ vật đi vào, Bạch Kính biết y lăn lộn một ngày đã sớm đói bụng, cũng không nói chuyện nữa, thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn hoặc là thêm canh cho y, hai người an an tĩnh tĩnh dùng bữa tối.
Cơm nước xong xuôi, trong lúc Bạch Kính đang thu dọn, Lý Thư Ý mở tủ ra, cầm một hộp qu.ần lót mới, chọn thêm một bộ đồ rộng thùng thình của mình, đem vào trong nhà tắm. Chờ y súc miệng xong rồi đi ra, Bạch Kính đã thu dọn sạch sẽ, y cũng không thèm nhiều lời, chỉ kêu người đi tắm rửa, tự mình uống thuốc, rồi leo lên chiếc giường thoải mái dễ chịu mà nằm xuống.
Lúc này thứ y muốn ăn cũng đã được ăn, cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Vốn dĩ định đợi Bạch Kính ra để nói mấy câu, nhưng bản thân lại ngủ từ lúc nào không biết. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê chỉ cảm thấy nệm giường hơi lún xuống một chút, sau đó bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Mùi sữa tắm thoang thoảng truyền đến xoang mũi, Lý Thư Ý mơ mơ màng màng mở to mắt, giơ chân đá vào đối phương, giọng nói không vui: “Ai cho phép anh lên đây?” Chỉ là vì cơn buồn ngủ, động tác đá người cùng âm thanh mắng chửi có vẻ mềm như bông.
Bạch Kính không nói lời nào, hôn lên môi y một cái, sau đó dùng chân quấn lên, tay cũng siết chặt, nhốt y trong vòng tay của mình.
Lý Thư Ý thoáng thanh tỉnh hơn một chút, cuối cùng cũng nhớ tới việc lúc nãy mình muốn hỏi: “Bạch Ý cùng Lý Niệm sao rồi?” Đã lâu như vậy y vẫn không quen với tên của hai đứa con, khi mở miệng hỏi đầu lưỡi còn muốn co rút, thầm nghĩ sau này nhất định phải đem tên sửa lại.
“Đều rất ngoan.” Bạch Kính thấp giọng trả lời, thấy y hình như không còn buồn ngủ như ban nãy nữa, liền nói nhiều thêm vài câu. Nói tính cách của Lý Niệm rất tốt, gặp người liền cười, rất ít khóc, nếu nhận được đồ ăn hoặc là đồ chơi gì cũng rất vui lòng chia sẻ cho người khác, người bên cạnh ai cũng yêu thích nó.
Lý Thư Ý nghe hắn vẫn đang mãi mê nói về Lý Niệm, có chút bất mãn cau mày: “Bạch Ý thì sao?”
Bạch Kính dừng lại, mắt cũng không hề chớp mà nhìn y, chậm rãi nói: “Ý Ý cũng rất ngoan.”
Lý Thư Ý sửng sốt, trong đầu dường như có thứ gì đó nổ tung, biểu cảm trên mặt cũng sắp nứt toạc ra, tim đập nhanh cực kỳ, coi như đã hoàn toàn tỉnh táo lại, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Kính: “Con mẹ nó ai cho phép anh gọi như vậy?”
“Nhưng nó không phải tên Ý Ý à?” Bạch Kính cười nhẹ một tiếng, còn ngại y chưa đủ giận mà bồi thêm một câu, “Lý Thư Ý Ý.”
“Anh……” Lời Lý Thư Ý còn