Thôn Hoa Tử cách khu thắng cảnh Long Đàm chưa đầy một giờ lái xe, là nơi dựa núi gần sông, còn có nguồn địa nhiệt phong phú và tài nguyên suối nước nóng dồi dào, chính quyền địa phương vì để bù đắp cho thị trường du lịch mùa đông, nên đã đầu tư xây dựng một sơn trang suối nước nóng, vừa mới khai trương chưa đầy một tháng đã nổi tiếng khắp cả thành phố.
Khi Bạch Hạo đưa Cận Ngôn đến nhà ăn để ăn cơm, nghe những người ngồi ở bàn bên cạnh nói chuyện phiếm có nhắc tới nơi này, nghĩ Cận Ngôn sợ lạnh, suối nước nóng lại chứa nhiều nguyên tố vi lượng, rất có ích cho cơ thể, liền nảy ra một ý tưởng.
Mỗi lần hắn tới nơi này đều đưa Cận Ngôn đi chơi, cho nên dù lần này có Bạch Kính và Tả Minh Viễn đi cùng, hắn cũng tự mình lái xe tới. Chờ Cận Ngôn ăn cơm xong liền mang theo người lên đường.
Đêm qua Cận Ngôn ngủ không ngon giấc, giờ được ăn no uống đủ, trong xe còn bật máy sưởi, cậu ngồi ở bên ghế phụ, lúc đầu còn có thể nói với Bạch Hạo mấy câu, nói một hồi thì không nghe được âm thanh gì nữa.
Bạch Hạo quay đầu sang đã nhìn thấy cậu ngủ mất rồi.
Chiếc áo khoác bông của Cận Ngôn đủ dài để có thể che kín cả người cậu, nhưng cậu lại ngại nó quá cồng kềnh nên sau khi lên xe đã cởi nó ra ném vào ghế sau.
Bạch Hạo dừng xe ở ven đường, lấy từ trong cốp xe một chiếc chăn len nhỏ đắp lên người cho Cận Ngôn, lại đem ghế dựa của cậu hạ thấp xuống, để cậu được nằm thoải mái hơn.
Sang năm Cận Ngôn cũng đã hai mươi hai tuổi, bình thường vẫn sống rất tùy tiện vô tâm vô phế, hết sức bất cẩn cẩu thả. Trước kia không có ai quản, gặp những bộ quần áo thoải mái, cùng kiểu dáng chỉ khác mỗi màu sắc cậu liền mua mấy bộ để thay đổi, Lý Thư Ý thỉnh thoảng không nhìn nỗi cũng sẽ đến quản cậu. Sau này khi ở bên cạnh Bạch Hạo, đã được hắn chăm sóc hết sức chu đáo.
Hôm nay Cận Ngôn mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xám nhạt, cổ áo để lộ ra đường viền của áo sơ mi bên trong, đôi mắt tròn xoe luôn chất chứa trong đó đủ mọi loại cảm xúc đang nhắm lại, thoạt nhìn cả người rất là ngoan ngoãn, như một cậu sinh viên đang ở thư viện yên tĩnh mà đọc sách ôn tập.
Một thân quần áo từ đầu đến chân của cậu đều là do Bạch Hạo mua, Bạch Hạo nhìn cậu, càng nhìn càng cảm thấy tâm động không thôi, nhịn không được cúi đầu đặt ở giữa mày cậu một cái hôn rất nhẹ, sau đó mới tiếp tục lên đường.
Hắn lái xe thật sự rất chậm, cũng rất ổn định. Đi đến nửa đường, bỗng nhiên nghe thấy người ở bên cạnh mình nói gì đó. Bạch Hạo quay sang nhìn cậu, thấy cậu đưa tay lên cào mặt, trong miệng ‘chẹp’ một tiếng, nói: “Đùi gà đi.” Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Bạch Hạo biết cậu đang nói mớ, lại một lần nữa chăm chú nhìn đường để lái xe, chỉ là ý cười trên khóe miệng càng ngày càng hiện rõ, lúc sau rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lắc đầu cười khẽ một tiếng.
Lúc đến thôn Hoa Tử cũng đã gần hai giờ, Cận Ngôn ngủ được một giấc trưa, lúc này cũng đã tỉnh lại. Cậu mơ mơ màng màng mở to mắt, trước tiên là nhìn Bạch Hạo, sau đó mới đưa tay nâng ghế lên, ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: “Thiếu gia, chúng ta tới rồi sao?”
Hai gò má của cậu ngủ đến đỏ ửng, giọng nói cũng có chút nghẹn. Bạch Hạo đưa nước cho cậu uống, Cận Ngôn cầm chiếc bình giữ nhiệt mà Bạch Hạo đã chuẩn bị cho cậu, vặn nắp rót một ly nước.
Nước này là vừa nãy đã lấy ở nhà ăn, hơi vẫn còn bốc lên nghi ngút, Bạch Hạo lại dặn dò thêm một câu: “Cẩn thận nóng.”
Cận Ngôn nghe lời, thổi thổi hơi nóng, uống từng ngụm nhỏ, yết hầu khô khốc lập tức thoải mái lên rất nhiều.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
Sau khi sơn trang này được xây dựng, số người tới đây tham quan rất đông, dọc hai bên đường đều là bảng hướng dẫn. Bạch Hạo đi theo chỉ dẫn, rất nhanh đã nhìn thấy một tảng đá lớn có khắc chữ “Sơn trang suối nước nóng Hoa Tử”, vừa vào, đối diện là một bãi đậu xe rất lớn.
Cận Ngôn uống xong nước của mình, lại rót thêm một ly nữa cẩn thận mà cầm trong tay. Chờ Bạch Hạo đỗ xe xong xuôi, liền đưa cái ly tới bên môi Bạch Hạo, lo lắng nói: “Thiếu gia uống nước đi.” Đêm hôm qua Bạch Hạo mới đến Long Đàm, sáng sớm lại lái xe từ thành phố đến tận đây, thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có giờ cơm trưa, lúc Cận Ngôn ngủ, hắn lại cho xe đi chậm hơn một giờ đồng hồ, sao Cận Ngôn có thể không đau lòng cho được.
Bạch Hạo trầm mặt xuống, thuận tay uống nước, sau đó than nhẹ một tiếng: “Lái xe mệt quá.”
Trong lòng Cận Ngôn càng áy náy hơn, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, đều do em. Em vốn định nói chuyện với anh một lát sẽ thay cho anh đi nghỉ ngơi, khi nào lại ngủ mất….. Ưm…..”
Bạch Hạo nghiêng người qua, nâng cằm chặn lại lời nói của Cận Ngôn, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, bá đạo đoạt lấy hơi thở của cậu.
Cận Ngôn nhắm mắt lại, lông mi kịch liệt run rẩy, trái tim đập rộn ràng, bên tai cũng ngày càng nóng lên.
Qua một lúc lâu Bạch Hạo mới chịu buông lỏng tay, khi lui ra còn hôn lên khóe miệng cậu, cười nói: “Như vậy sẽ không mệt nữa.”
Mãi cho đến lúc xuống xe, một lần nữa bị chiếc áo lông rộng như cái túi nilon trùm lấy, mặt Cận Ngôn vẫn còn đỏ.
Kiến trúc bên trong sơn trang này là kiểu phong cách cổ xưa nhất của Trung Quốc. Mái hiên vươn ra ngoài, bốn góc nhọn hơi cong vênh, dọc theo đường cong trải ngói đen, có cảm giác nặng nề lại yên bình. Trang viên cũng được xây dựng trên sườn đồi, trồng nhiều các loại cây thường xanh cao to như thông đen, vân sam, không có chút cảm giác hiu quạnh lạnh lẽo của mùa đông. Điều thú vị nhất là dọc theo những con đường mòn, có rất nhiều tượng ếch và mèo nhỏ được làm bằng đá, có ngồi có nằm, rải rác ở hai bên, trông rất dễ thương.
Cận Ngôn bị mấy bức tượng này hấp dẫn, không thể không ngừng lại bước chân. Nhưng cậu bị chiếc áo lông bao lấy, ngồi xổm cũng không ngồi được, Bạch Hạo lại căn dặn cậu ở bên ngoài không được kéo khóa xuống, chỉ đành chống tay ở đầu gối, khom người quan sát.
Tượng ếch xanh không có gì đặc sắc lắm, nhưng tượng mèo nhỏ lại có rất nhiều thần thái khác nhau. Có con đang ngẩn ngơ, có con đang liếm lông, có con thì ngủ gật, Cận Ngôn hưng phấn túm lấy tay áo của Bạch Hạo chỉ cho hắn xem, lại lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình.
Bạch Hạo không có hứng thú lắm với những đồ chơi như thế này, nhưng cũng kiên nhẫn chờ cậu. Thầm nghĩ so với mấy bức tượng đá nhỏ xíu đó, hắn ngược lại cảm thấy thay vì chụp mấy bức tượng thì chụp ảnh của Cận Ngôn sẽ đáng yêu hơn nhiều.
Bước vào bên trong sơn trang với biển hiệu treo phía trước, tiền sảnh cũng được trang trí rất tinh xảo, khi vào sẽ có người lập tức ra đón tiếp.
Bạch Hạo để cho Cận Ngôn ngồi trên ghế sô-pha chờ, hắn đi theo những người khác đến quầy lễ tân nhận phòng. Cận Ngôn vừa mới ngồi xuống, người phục vụ đã mang theo trà và một khay đựng đồ tới, trên khay là những túi đồ ăn nhẹ như các loại hạt hoặc là bánh kẹo. Cậu vốn dĩ không muốn lấy, nhưng không chịu nỗi sự nhiệt tình đến từ người phục vụ, đành đưa tay cầm lấy một túi kẹo trái cây.
Có lẽ mấy ngày này tình hình giao thông không tốt, trong đại sảnh không có nhiều người lắm, chỉ là yên tĩnh không tới vài giây, đột nhiên từ ngoài cửa có một nhóm sinh viên tiến vào, ríu rít trò chuyện, rất nhanh đã có thêm rất nhiều người.
Có lẽ người của bọn họ vẫn chưa tới đủ, bọn họ đều đứng đợi ở cửa, có một số ít được phục vụ hướng dẫn đi vào trước ngồi bên cạnh Cận Ngôn, vừa cởi ba lô liền ngã người ra ghế sô – pha, gào lên: “Mệt chết tôi rồi.”
Bọn họ có rất nhiều người, Cận Ngôn đành phải dịch qua một bên.
Có một cô nữ sinh chú ý tới cậu, cười chào hỏi: “Cậu cũng đến đây chơi à? Là người của trường đại học nào vậy?”
Cận Ngôn vốn dĩ là một người rất dễ làm quen, dăm ba câu đã có thể bắt chuyện với người khác. Hóa ra nhóm người này thuộc Hiệp hội Nhiếp ảnh của đại học Long Đàm, đến đây để tham gia các hoạt động đoàn đội.
Nữ sinh đang nói chuyện với cậu, đột nhiên cô bạn bên cạnh dùng khuỷu tay thú.c mạnh cô một cái, nghiêng người nhỏ giọng nói: “Nhìn kìa nhìn kìa! Có một anh đẹp trai đang đứng ở phía trước đó!”
“Anh ấy cao quá có phải là người mẫu không vậy?”
“Woaaa, muốn đi xin số điện thoại!”
“Má ơi nhanh tới nhanh tới đi!”
Đáng lẽ từ đầu chỉ có hai nữ sinh chú ý tới Bạch Hạo, nhưng khi hai người bọn họ thảo luận động tĩnh cũng không hề nhỏ, hơn nữa nhận vật chính trong chủ đề đang đi về phía bên này, dường như trong lúc nhất thời tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người Bạch Hạo.
Từ góc độ của Bạch Hạo, hắn chỉ nhìn thấy Cận Ngôn đang bị vây quanh bởi một đám nữ sinh, còn cùng người ta nói chuyện rất chi là vui vẻ thoải mái.
“Cận Ngôn.” Bạch Hạo dừng lại cách đó vài bước, giơ tay về phía cậu, âm thanh trầm thấp, “Lại đây.”
Cận Ngôn dạ