Căn phòng bỗng dưng trở nên im lặng một cách kì lạ.
Tống Tiêu Tiêu dùng một tay chống lên cằm, nghiêng đầu đánh giá tên Bạch Hạo đang sững sờ tại chỗ kia, biểu tình trên mặt cô đúng là đang xem kịch vui.
Tống Tư Nhạc bước lên trước, nơm nớp lo sợ vươn tay giữ chặt lấy Bạch Hạo, giọng nói như là cầu xin: “Bạch Hạo, chúng ta về đi…. Chúng ta về rồi nói.”
Bạch Hạo thô bạo đẩy tay của cậu ta ra, hung hăng mà nhìn chằm chằm vào Tống Tiêu Tiêu, vẻ mặt dữ tợn: “Cô đang nói chuyện quái quỷ gì vậy? Cận Ngôn làm sao có thể chết!”
Tống Tiêu Tiêu lười biếng mà đáp lại: “Bạch thiếu gia, cậu đây là không biết thật hay giả vờ không biết vậy? Nếu là giả vờ, kỹ thuật diễn xuất này khiến cho tôi thật sự phải bái phục đó nha.”
“Tống Tiêu Tiêu!” Bạch Hạo bị lời nói của cô chọc giận, “Các người lại muốn chơi trò gì?”
Tống Tiêu Tiêu nhìn về phía Tống Tư Nhạc đang hoảng loạn ở bên kia, lắc đầu cười nói: “Tôi quả thật đã xem thường đứa em trai này rồi nha, cậu thật sự có thể đem vị Bạch thiếu gia đây ra đùa giỡn đến xoay vòng.”
Bởi vì Bạch Hạo và Tống Tư Nhạc ở cạnh nhau, cho nên trước đây Tống Tiêu Tiêu cũng đã cho người điều tra một chút về hắn, cô cảm thấy con người của tên Bạch Hạo này năng lực thì có, nhưng tính tình thật sự chẳng ra làm sao, rất khó để có thể trọng dụng. Thế nên sau khi biết được chuyện của cha mẹ hắn, cô chọn cách không nói với hắn mà liên hệ trực tiếp cho Bạch Kính. Nhưng Tống Tiêu Tiêu không tài nào nghĩ tới, Bạch Hạo có thể ngu xuẩn đến mức độ này.
Cô chậm rãi lấy chiếc điện thoại ra, mở khóa tìm một bức ảnh, sau đó lại đem điện thoại đẩy tới trước mặt Bạch Hạo, thở dài một hơi nói: “Cậu nhìn đi, tay chân đều bị đánh gãy, nội tạng tổn thương nghiêm trọng, mất nhiều máu như vậy, cậu nói xem tên nhóc đó còn có thể sống được hay không?”
Bạch Hạo nghe Tống Tiêu Tiêu nói, tầm mắt nhìn bức hình trong điện thoại, cả người đều ngây dại.
Trong ảnh là một kho hàng, trên đất rơi vãi đầy vệt máu chói mắt, còn có một sợi dây thừng bị máu làm cho ướt sũng.
Đây là hình ảnh Đao ba chụp lại lúc tới hiện trường.
“Nghe nói khi được đưa tới bệnh viện người cũng đã tắt thở.” Tống Tiêu Tiêu nhíu mày, nhìn về phía Tống Tư Nhạc: “Cận Ngôn quả thật là bắt cóc cậu, nhưng lão già đó là bị tôi làm cho tức chết. Cậu muốn báo thù, nhắm vào tôi là được, sao đến nỗi ra tay tàn nhẫn như thế chứ?”
Sắc mặt Tống Tư Nhạc trắng bệch: “Tôi không biết chị đang nói cái gì……….”
Lúc này Thẩm Úy đẩy cửa bước vào, cúi người ở bên tai Tống Tiêu Tiêu nói gì đó. Tống Tiêu Tiêu gật gật đầu, đứng lên lấy lại điện thoại: “Tôi còn có việc phải đi trước. Hai người cứ thong thả nói chuyện.”
Cô đi ra ngoài cũng không có ai ngăn cản. Đi đến bên cạnh cửa còn dừng lại hướng về phía Tống Tư Nhạc nói: “Đúng rồi, chuyện tôi vừa mới nói, cũng không phải là nói bậy đâu đó.”
Nói xong cô còn mỉm cười, sau đó xoay người bước ra ngoài, bộ dạng thoạt nhìn rất chi là vui vẻ.
Tống Tiêu Tiêu vừa rời khỏi, Bạch Hạo cũng chuyển động. Hắn bước nhanh tới chỗ Tống Tư Nhạc, nắm lấy cổ áo cậu ta nhấc lên, khuôn mặt như Tu La, giận dữ nói: “Tống Tư Nhạc, cậu làm cái gì? Rốt cuộc cậu đã làm cái gì?”
[Đổi xưng hô ngược tra công. Start!!!! Mình note dòng này mỗi khi đổi xưng hô vì sợ các bạn hiểu lầm là mình dùng linh tinh. Thật ra xưng hô của các nhân vật sẽ được thay đổi cho phù hợp với mạch truyện, xin yên tâm!!!]
Lúc đầu Bạch Hạo ra nước ngoài quả thật là vì xử lý tài sản của Tống Tư Nhạc. Ngoài ra, bọn họ cùng với đám người của Khổng Nghị đã quyết định sẽ mở công ty, cho nên Bạch Hạo ở bên đó liên hệ với các nhà máy, cửa hàng, muốn vì chuyện hợp tác trong tương lai mà dọn đường. Ai ngờ lúc hắn đang còn bận rộn thì Tống gia đột nhiên xảy ra biến cố, trong điện thoại Tống Tư Nhạc khóc rống như sắp điên, nói Cận Ngôn bắt cóc cậu ta, còn nói Cận Ngôn hại chết ba của cậu ta.
Lúc ấy Bạch Hạo đã muốn quay về, nhưng sau đó lại thương lượng với Tống Tư Nhạc, cảm thấy hắn về nước cũng không làm gì, chi bằng ở nước ngoài tranh thủ cơ hội giành được sự ủng hộ của các đối tác làm ăn.
Sau đó nhiều ngày, tình hình càng trở nên phức tạp rắc rối cũng vì thế không ngừng kéo đến. Mắt thấy kế hoạch của chính mình sắp bị phá hủy, ý đồ mở công ty hoành tráng danh tiếng gì đó cũng trở nên xa vời không thể với tới, trong lòng Bạch Hạo tức giận tới cực hạn.
Đặc biệt là đối với Cận Ngôn. Cận Ngôn biết rõ hắn cùng với Tống Tư Nhạc ở bên nhau, biết rõ nội bộ Tống gia tranh đấu có bao nhiêu kịch liệt, thế nhưng còn đi bắt cóc Tống Tư Nhạc, giúp Tống Tiêu Tiêu hại chết Tống Phú Hoa? Hơn nữa Tống Tư Nhạc còn nói với hắn, lúc Cận Ngôn đến tìm cậu ta đã nói là có chuyện quan trọng liên quan tới Bạch Hạo, cho nên cậu ta nhất thời mất cảnh giác, khiến cho Cận Ngôn có cơ hội ra tay.
Bị phản bội! Bị lợi dụng! Còn bị chính Cận Ngôn người mà mình tận tay nhặt về, cùng nhau lớn lên phản bội lợi dụng! Ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Bạch Hạo bùng cháy muốn thiêu chết cả hắn. Hắn không biết Cận Ngôn rốt cuộc là vì cái gì lại làm như thế? Đơn giản chỉ là muốn trả thù hắn thôi sao? Hay là bị Lý Thư Ý sai khiến? Điều duy nhất hắn có thể biết đó chính là một khi có xung đột về lợi ích, Cận Ngôn sẽ không chút do dự mà đứng về phía đối đầu với hắn!
Bởi vì như vậy, thế nên trong lúc Bạch Hạo còn đang nổi điên, Cận Ngôn lại gọi điện thoại tới, hỏi hắn có xảy ra chuyện gì hay không, có bị liên lụy gì hay không.
Bạch Hạo lúc đó đã hỏi cậu vì sao lại làm như vậy, nhưng mặc kệ Bạch Hạo có hỏi như thế nào, Cận Ngôn đều chỉ ấp úng không trả lời.
Tâm Bạch Hạo hoàn toàn lạnh giá, hắn hỏi Cận Ngôn ở đâu, Cận Ngôn đã thành thật trả lời. Hắn liền lập tức gọi cho Tống Tư Nhạc, để Tống Tư Nhạc đưa người đi tìm kiếm Cận Ngôn, hắn sẽ lập tức về nước, muốn đích thân đem chuyện này hỏi cho rõ ràng.
Sau đó Bạch Hạo đã thoáng bình tĩnh trở lại, còn gọi thêm một cuộc điện thoại dặn dò Tống Tư Nhạc không nên ra tay, trước tiên cứ tìm được người đã, mọi chuyện chờ hắn về sẽ tính.
Lúc ấy vé máy bay cũng đã mua xong, Tống Tư Nhạc lại đưa tin tới, nói bọn họ không tìm được Cận Ngôn, Cận Ngôn hình như đã nghe ngóng được nên đã rời đi trước một bước.
Chuyện này cũng không có gì lạ, Cận Ngôn cũng không ngốc, đã bị Bạch Hạo ép phải nói ra vị trí, chắc chắn cậu sẽ lập tức rời đi. Ngoài ra, đêm đó Khổng Nghị cũng gọi điện thoại tới, hỏi hắn có phải đã cố tình giấu diếm tin tức hay không, nếu không tại sao nhiều người như vậy cũng không tìm được Cận Ngôn.
Chính vì thế nên Bạch Hạo càng thêm chắc chắn Cận Ngôn vẫn còn đang trốn ở bên ngoài.
Sau đó Lý Thư Ý đột nhiên lại gọi điện thoại tới hỏi hắn, có phải hắn đem vị trí của Cận Ngôn nói cho Tống Tư Nhạc hay không, Bạch Hạo còn nghĩ rằng Lý Thư Ý đã tìm được Cận Ngôn rồi từ miệng Cận Ngôn mới biết được chuyện phía Tống Tư Nhạc “bắt hụt” người, nên mới gọi cho hắn để chất vấn.
Hắn đã nghĩ qua vô số lần, trước sau vẫn đem lực chú ý đặt trên người Tống Tiêu Tiêu và Lý Thư Ý. Hắn nào đâu biết rằng Tống Tư Nhạc sớm đã bắt được Cận Ngôn! Nào đâu biết rằng khi Tống Tư Nhạc bắt được Cận Ngôn cũng không cho người rút đi, nếu không phải tin tức của Tống Tiêu Tiêu nhanh nhạy, làm gì có ai nghĩ đến Cận Ngôn lại ở trong tay cậu ta!
Tống Tư Nhạc bị Bạch Hạo siết chặt đến mặt mũi đỏ bừng, rất nhanh đã không thở được nên ra sức giãy dụa. Bạch Hạo nhìn thấy biểu tình thống khổ của cậu ta, lực trên tay hắn vẫn không thả lỏng. Động tác giãy dụa của Tống Tư Nhạc dần yếu đi, nhìn thấy cậu ta sắp ngạt chết, Bạch Hạo mới buông tay, thô bạo ném người qua một bên.
Tống Tư Nhạc đụng phải cái ghế dựa ngã nhào xuống đất, che cổ lại dùng sức ho khan, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Bạch Hạo đi đến trước mặt cậu ta, Tống Tư Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thấy biểu tình nguy hiểm trên mặt của Bạch Hạo, cả người cậu ta run rẩy, chống khuỷu tay lên sàn muốn bò đi.
Bạch Hạo ngồi xổm xuống, bắt lấy tay của Tống Tư Nhạc, Tống Tư Nhạc bị đau kêu lên một tiếng. Thần sắc Bạch Hạo vẫn không thay đổi, gằn từng chữ hỏi: “Cậu gạt tôi? Cậu giết Cận Ngôn?”
Tống Tư Nhạc liều mạng lắc đầu: “Không phải em không phải em! Là Tống Tiêu Tiêu, là chị ta muốn hãm hại em!” Tống Tư Nhạc dùng sức muốn rút tay về, thấy Bạch Hạo không buông, cậu ta ngẩng mặt lên gào khóc, “Bạch Hạo tại sao anh lại đối xử với em như vậy! Ba em đã chết! Ba của em là bị bọn họ hại chết! Em chưa từng làm gì sai cả!”
Bạch Hạo sững người, cuối cùng vẫn buông lỏng tay. Sau đó hắn cũng không chú ý tới Tống Tư Nhạc nữa đứng dậy đi ra ngoài.
Cả buổi chiều hôm nay Lý Thư Ý vẫn luôn mở cuộc họp.
Vốn dĩ y cũng không muốn tới, nhưng mà Bạch Kính không có ở đây, Tả Minh Viễn sống chết vẫn muốn y phải tới, nói xong còn muốn than thở khóc lóc. Lý Thư Ý đối với Tả Minh Viễn cũng không có cách nào, coi như đây là chuyện cuối cùng y có thể giúp cho Tả Minh Viễn đi.
Chờ đến khi cuộc họp kết thúc, Lý Thư Ý mới phát hiện Tống Tiêu Tiêu gọi điện thoại tới. Có thể là vì y không nghe máy nên Tống Tiêu Tiêu đã để lại một tin nhắn, nói là Bạch Hạo đã trở lại. Đương nhiên cô cũng không có đem chuyện Cận Ngôn còn sống nói cho Bạch Hạo, chuyện của Bạch Nhã cô cũng không nói.
Lý Thư Ý vội vàng nhìn lướt qua, chuẩn bị quay lại bàn bạc với Tống Tiêu Tiêu.
Y còn muốn đến thăm Cận Ngôn, thấy bên ngoài mây