Mưa càng lúc càng lớn, đến nỗi Kiều Vũ lái xe cũng không nhìn rõ đường, chỉ có thể chậm rãi bám theo chiếc xe phía trước mà di chuyển.
Từ lúc lên xe Lý Thư Ý vẫn im lặng, Kiều Vũ nhìn thấy y lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, sau đó đổ từng viên ra lòng bàn tay, rồi lại một hơi nuốt vào, cậu lo lắng hỏi: "Lý tổng, anh không sao chứ?"
Lý Thư lắc đầu, uống thuốc xong lại dặn dò Kiều Vũ: "Cậu chú ý lái xe đi."
Kiều Vũ đáp lời sau đó thu hồi tầm mắt, nhưng mà trong lòng cậu vẫn cảm thấy có hơi bất an, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lý Thư Ý uống thuốc.
Chờ đến lúc bọn họ đến được bệnh viện thăm Cận Ngôn đã là một giờ sau, vừa lúc Cận Ngôn mới ăn được một chút thức ăn lỏng, người vẫn còn tỉnh.
Kiều Vũ thấy trên người Cận Ngôn khắp nơi đều là vết thương, tay chân bị cố định, lập tức nghiến chặt răng, cảm thấy có chút hối hận vì vừa rồi mình ra tay với Bạch Hạo quá nhẹ.
Cận Ngôn nhìn thấy bọn họ đến, trên mặt nở một nụ cười.
Sau khi cậu ra khỏi phòng bệnh ICU tình hình đã ổn định hơn rất nhiều, chỉ là thời gian tỉnh không nhiều lắm, nói chuyện cũng rất tốn sức, cho nên ngày thường Lý Thư Ý sẽ không để cậu phải mở miệng.
Lý Thư Ý ngồi xuống bên giường Cận Ngôn, đưa tay sờ sờ đầu của cậu, lại nhìn mặt cậu khắp nơi đều bị băng bó bởi vết thương, y dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa, thấp giọng hỏi: "Đau không?"
Cận Ngôn phát ngốc, trước nay cậu chưa từng nhìn thấy Lý Thư Ý ôn nhu như vậy.
Lý Thư Ý thu hồi tay, trầm mặc xuống đột nhiên nói: “Cận Ngôn, Bạch Hạo đã trở lại.”
Lời này vừa phát ra, đến cả Kiều Vũ cũng ngây ngẩn cả người. Kiều Vũ không hiểu tại sao lại phải nói chuyện này cho Cận Ngôn biết, tính cách Cận Ngôn vốn rất cố chấp, nếu vẫn còn muốn gặp lại Bạch Hạo thì phải làm sao bây giờ.
Cận Ngôn nhìn Lý Thư Ý, lại nhìn sang Kiều Vũ, cố gắng mở miệng phát ra mấy lời:“Anh ấy…… Khỏe không?”
Thiếu chút nữa Kiều Vũ đã bị tức chết, cũng không quan tâm đến Lý Thư Ý còn ở đó, liền mắng: "Cậu nhìn xem cậu đã thành bộ dạng như thế này, đừng nhớ thương hắn nữa có được không? Tôi nói cho cậu biết hắn vẫn sống rất tốt, cho dù biết tin cậu đã chết, hắn cũng sẽ không có chút khổ sở áy náy nào, chỉ cảm thấy cậu chết là xứng đáng!"
Kiều Vũ vừa nói xong, khóe mắt Cận Ngôn đã ửng đỏ.
Cậu không trách Bạch Hạo, một chút cũng không trách.
Cận Ngôn đã quen với việc bản thân mình mãi mãi là người mà người khác "không cần". Giống như khi còn nhỏ, mẹ cậu đi rồi, không cần cậu nữa, ba cậu cũng ghét bỏ vì cậu là một kẻ vướng víu, ông ta còn muốn chém chết cậu. Bây giờ thiếu gia của cậu cũng lựa chọn cách thức như vậy, có gì quá bất ngờ đâu.
Nhưng mà cuối cùng vẫn có chút đau lòng. Cận Ngôn không ngờ được thiếu gia của cậu lại cảm thấy cậu chết là xứng đáng, không hề nghĩ rằng bản thân đã bị chán ghét đến như vậy.
Trong lòng Lý Thư Ý cũng không phải là không hiểu, hỏi cậu: "Con muốn gặp nó sao? Nếu muốn gặp chú sẽ lập tức đưa nó tới đây."
Sở dĩ y nói với Cận Ngôn là vì không muốn Cận Ngôn sau này phải hối hận. Trong chuyện tình cảm, y không có tư cách để thay Cận Ngôn quyết định.
Đôi mắt Cận Ngôn ngập nước, không nhịn được mà nức nở một tiếng, cậu dùng sức nén lại hơi thở không để cho nước mắt chảy xuống.
Sau đó cậu lắc đầu.
Không gặp.
Cậu sợ nhìn thấy Bạch Hạo.
Cậu sợ Bạch Hạo khi nhìn thấy cậu sẽ bất mãn mà hỏi, tại sao cậu lại không chết? Tại sao cậu vẫn còn sống?
Cậu sợ, rất sợ.
Lý Thư Ý nhìn đứa nhỏ này sắp cắn nát cả môi, liền đưa tay che đi đôi mắt của cậu: "Không muốn gặp thì không gặp."
Lông mi Cận Ngôn không ngừng run run dưới lòng bàn tay của Lý Thư Ý, rất nhanh, y đã cảm thấy lòng bàn tay mình ướt một mảng.
Lý Thư Ý nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Cận Ngôn gật đầu, xoang mũi vẫn còn âm thanh nức nở không ngừng, dần dần hô hấp cũng đã bình ổn trở lại.
Lúc Lý Thư Ý buông tay ra, cậu đã ngủ rồi. Đôi mày nhíu chặt, lông mi bị nước mắt dính ướt, cái mũi đỏ hồng, một bộ dạng ủy khuất lại đáng thương.
Lý Thư Ý đứng dậy, hỏi Kiều Vũ: “Ngày mai các cậu sẽ đi?”
Kiều Vũ sợ làm ồn đến Cận Ngôn, nên nhẹ giọng trả lời. Ngày mai Bạch Kính phải đến nước A bàn một dự án rất lớn, đại khái là phải đi ba bốn ngày, tổ đội bảo an của Kiều Vũ cũng phải đi theo để đảm bảo an toàn cho Bạch Kính.
Lý Thư Ý cười: "Xem thời gian mà nói," Tầm mắt y dừng trên người Cận Ngôn, "Lúc về đã không gặp được rồi."
Thần sắc Kiều Vũ lộ rõ vẻ khó hiểu, Lý Thư Ý không đề phòng cậu, còn đem tính toán của mình nói cho cậu biết.
Kiều Vũ nghe xong lời của Lý Thư Ý, thật lâu cũng không thể thốt nên lời, mãi đến khi cậu hoàn hồn trở lại, cũng không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu: "Cứ như vậy mà rời đi, có bỏ được không?"
Lý Thư Ý có chút ngoài ý muốn nhìn qua, lúc này Kiều Vũ mới phát hiện mình đã đi quá giới hạn, thấp giọng nói: "Xin lỗi Lý tổng."
Lý Thư Ý không thèm để ý mà xua tay, nụ cười trên mặt lại ảm đạm đi rất nhiều: "Luyến tiếc ư." Y nói nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút bất đắc dĩ, "Luyến tiếc, cũng không còn cách nào khác."
Kiều Vũ nhìn y, trong lòng không khỏi đau xót.
Hôm nay Lý Thư Ý thật sự rất kì quái. Một người góc cạnh, lạnh nhạt như vậy lại bình đạm đi rất nhiều, ngay cả thái độ đối với Bạch Kính cũng không hề có một chút giấu diếm.
Chỉ đơn giản một câu "luyến tiếc" cùng "không có cách nào khác" rốt cuộc trong đó ẩn chứa bao nhiêu tình cảm sâu đậm, có lẽ chỉ y mới có thể hiểu được.
"Chờ Cận Ngôn khỏe lại, tôi sẽ đưa nó về thăm các cậu." Lý Thư Ý nói tiếp, "Cuộc đời của mấy đứa vẫn còn rất dài, còn có thể gặp lại."
Không biết tại sao khi đối mặt với một Lý Thư Ý ôn hòa điềm tĩnh này, Kiều Vũ lại càng nguyện ý người đứng trước mặt cậu là một Lý Thư Ý tàn nhẫn lãnh đạm của trước kia hơn.
Cậu dời tầm mắt, khẽ gật đầu.
Sau khi Kiều Vũ rời đi, Lý Thư Ý ở lại với Cận Ngôn thêm một chút, sau đó lại gọi mấy cuộc điện thoại thu xếp những việc tiếp theo. Mãi cho đến buổi tối, y ở trong phòng lâu cũng thấy chán nên dứt khoát đi xuống hoa viên nhỏ dưới lầu tản bộ.
Dù đang giữa mùa hè, nhưng vì chiều nay trời đổ mưa to, trên mặt đất vẫn còn có chút ẩm ướt, cho nên người đi lại trong hoa viên không nhiều lắm.
Lý Thư Ý buồn chán mà đi một vài vòng, đi mệt lại tùy tiện tìm một cái ghế dài ngồi xuống.
Bên cạnh còn có một cái đèn đường, ánh đèn vàng nhạt bao phủ lấy y, cả người trông có vẻ rất lười biếng. Ngồi chưa được bao lâu, Lý Thư Ý nghe trên đầu mình thỉnh thoảng lại vang lên một vài âm thanh rất lạ, ngẩng đầu lên mới phát hiện có một con bướm đêm đanh bay quanh ngọn đèn.
Lý Thư Ý ngẩng đầu nhìn, con bướm kia dường như không quan tâm đến ánh mắt của y, dùng hết sức lực lao vào ngọn đèn hết lần này tới lần khác. Nó đã ngã xuống rất nhiều lần, vẫn cố gắng bò dậy, vươn đôi cánh màu xám có hoa văn hình bán nguyệt tiếp tục lao tới.
Lý Thư Ý quả thật có hơi nhàm chán, y thế mà lại bị con bướm kia thu hút, cuối cùng "bộp" một tiếng con bướm đêm rơi xuống, vừa vặn rơi ngay chân Lý Thư Ý, y còn dùng mũi giày chọc chọc nó. Lúc đầu con bướm không có phản ứng, chỉ run run đôi cánh, Lý Thư Ý lại dùng mũi giày đẩy nó về phía trước, con bướm đêm cuối cùng cũng nhận thấy được sự nguy hiểm, nó đột ngột lật thân lại, loạng choạng bay đi mất.
Giờ phút này Lý Thư Ý mới nhận ra bản thân quả thực rất nhàm chán, không khỏi bật cười. Lúc này có người ngồi xuống bên cạnh Lý Thư Ý, y quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy người tới là ai, Lý Thư Ý có chút kinh ngạc.
"Sao anh lại tới đây?"
Bạch Kính không trả lời câu hỏi của y, mà hỏi ngược lại: "Cận Ngôn sao rồi?"
"Vẫn ổn."
Lý Thư Ý không muốn nhiều lời, Bạch Kính cũng không hỏi thêm nữa, giữa hai người lại chìm vào yên lặng.
Nếu là mấy ngày trước, bây giờ Lý Thư Ý chắn chắn đã đứng dậy rời đi, y không muốn ngồi cùng một chỗ với Bạch Kính.
Nhưng hết thảy mọi chuyện trên đời này đều có một thứ gọi là "cuối cùng", nghĩ tới nó lòng người sẽ sinh ra rất nhiều nuối tiếc.
Dù có yêu sâu đậm đến mấy, dù có hận oán khắc cốt ghi tâm, nếu đã là lần "cuối cùng" thì cũng nên buông bỏ thôi.
"Ngày mai tôi đi rồi." Bạch Kính lại lên tiếng.
"Ừ." Lý Thư Ý lười biếng gật đầu.
"Cậu ở lại giúp tôi nhìn công ty."
Lý Thư Ý nghe xong câu này, liếc nhìn Bạch Kính một cái, bản thân lại cảm thấy có chút buồn cười: "Anh cũng không sợ đến lúc anh trở về, công ty sẽ không còn là của anh nữa."
Bạch Kính hờ hững nói ra hai chữ: "Tùy cậu."
Lý Thư Ý cười không nổi