Tình Cờ Cướp Được Tương Tư

Chương 16


trước sau


 
Chương 16 Không thể
 
Tiểu Thúy đi rồi, Du trại cũng yên tĩnh lại.
 

Khi Du Yên đi đổ nước trong thùng nhìn thấy ánh sáng ở Đông sương vẫn còn chưa tắt.
 
Bên tai nàng vang vọng tiếng nói của Tiểu Thúy, lại nghĩ tới cả ngày hôm nay đều không thấy hắn, nàng vô thức đi về phía Đông sương.
 
Khi tiếng gõ cửa vang lên, ngay cả bản thân Du Yên cũng sửng sốt, căng thẳng thu tay lại, sao đột nhiên lại ù ù cạc cạc đi gõ cửa của hắn vậy nhỉ?
 
Trong Đông sương cũng không có âm thanh.
 
Du Yên đứng đợi hồi lâu, căng thẳng đã bị vơi đi tới mức gần như không còn nữa rồi.
 
Lại nghĩ, có thể là hắn quên tắt đèn, nàng dịch bước chân muốn rời khỏi.
 
Cửa phía sau lưng lại nhẹ nhàng mở ra.
 
Du Yên chỉnh lại nét mặt của mình xong, nhưng trong một giây khi nhìn thấy hắn kia thì lá gan của nàng teo lại. 

 
Trên gương mặt Liễu Uẩn Chi không có tươi cười khiến người ta cảm thấy thân thiết như ngày thường, đôi mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt.
 
Du Yên tự cổ vũ bản thân mình, mở miệng trước: "Vẫn chưa ngủ à...."
 
Hắn vẫn không nói chuyện.
 
Du Yên động não thật nhanh, làm rõ tình huống hiện tại ---
 
Tâm trạng của hắn không tốt, mặc dù không biết vì sao, nhưng thật là xui quá đi, nàng vừa vặn đụng vào họng súng rồi.
 

Bây giờ tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
 
Suy nghĩ một hồi lâu, nàng ngẩng đầu, cười nói: "Hôm nay ta không ở Du trại vì qua chỗ bằng hữu chúc mừng sinh nhật." Nàng trả lời vấn đề hắn hỏi Tiểu Thúy lúc sớm.
 
Tay Liễu Uẩn Chi nắm chặt cánh cửa, khớp xương xanh trắng càng hiện lên rõ ràng hơn.
 
Hắn hít sâu một hơi, "Biết rồi. Hôm nay đi chơi có vui không?"
 
Rốt cuộc thần kinh căng thẳng của Du Yên cũng thả lỏng, "Vui lắm."
 
"Ban đêm gió lạnh, muốn vào trong nói chuyện không?" Liễu Uẩn Chi lùi xuống một bước, mở rộng cửa.
 
Hắn không hề vội vàng thúc giục nàng vào phòng chỉ yên lặng nhìn nàng, để nàng lựa chọn, nàng vào hoặc không vào, hắn đều không can thiệp. 
 
Du Yên chỉ cảm thấy bầu không khí hiện tại vô cùng kỳ lạ, nghĩ nghĩ, vẫn nên đi vào phòng hắn.
 
Nàng đi vào phòng trước, trong Đông sương ấm áp lại tản ra mùi hương trong lành, khiến nàng bỗng dưng thả lỏng, các lỗ chân lông toàn thân tựa như được thư giãn và nở rộng.
 
Ngọn nến yếu ớt lập lòe, ngay cả khuôn mặt hai người bọn họ cũng đều trở nên mông lung mơ hồ.
 
Liễu Uẩn Chi ngồi cạnh nàng, hỏi nàng: "Hôm nay chơi những gì vậy?"
 
Du Yên đếm đầu ngón tay lần lượt giới thiệu, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ bởi vì kích động mà rạng rỡ tỏa sáng.
 
"Bọn nàng lại bắn pháo hoa ở trong sân hả?"
 
"Cái này ngươi cũng biết sao? Ta cố gắng trốn ở trong góc bắn, sợ quấy rầy đến ngươi."
 
"Vậy còn tay của nàng?" Liễu Uẩn Chi nhìn về nơi đỏ tươi ghê người kia.
 
"Không cẩn thận nên bị thương." Du Yên thu tay lại, đặt ở trên đùi, giấu ở dưới bàn.
 
"Còn có chuyện thú vị gì chưa kể ta nghe sao?" Liễu Uẩn Chi tiếp tục hỏi nàng, ánh mắt càng tối lại.
 
Du Yên nhíu mày, lục tìm trong đầu, cuối cùng chỉ nghĩ tới chuyện phiền lòng của Lang Thanh kia, lập tức lắc lắc đầu.
 
"Nhưng ta ở trong phòng nhìn thấy, Lang Thanh đã cầm tay nàng rồi." Liễu Uẩn Chi uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói.
 
"...Không phải....Hắn lo lắng thương thế của ta." Du Yên luống cuống, không ngờ hắn lại có thể nhìn ra.
 
"Sau đó thì sao?" Liễu Uẩn Chi đặt chén trà xuống, hai mắt sáng rực.
 
Sau đó, hắn có ý muốn ngậm chặt miệng vết thương của nàng.
 
Du Yên ngậm miệng, ngại nói loại chuyện này.
 
"Sao đó, hắn muốn hôn miệng vết thương của nàng." Liểu Uẩn Chi nhíu mi nhìn bàn, không nói nữa.
 
Du Yên gấp đến độ các ngón tay đã xoắn chặt lại với nhau, muốn nói lời phản bác, lại phát hiện những thứ này đều là sự thật.
 
"Nàng cũng biết... Nếu cô nương bị nam nhân cầm tay rồi còn bị hôn tay thì chỉ có thể gả cho nam nhân đó chứ hả? Nếu hắn ra ngoài nói việc này với người khác, cả đời này nàng cũng không thể gả cho nam nhân tốt." Liễu Uẩn Chi ngước mắt nhìn nàng. 
 
Du Yên nghe những lời này xong thì cứng đờ người.
 
Nàng không muốn gả cho Lang Thanh, trong đầu nàng chỉ có câu này.
 
"Chắc không đâu... Bọn ta chỉ là bằng hữu." Hai tròng mắt nàng rưng rưng, vô cùng uất ức.
 
Liễu Uẩn Chi mềm lòng, vốn chỉ muốn dạy dỗ nàng một trận, nàng không biết trời cao đất rộng như vậy, một chút ý thức phòng bị cũng không có, quả thật cần phải thay đổi tính tình.
 
Hắn chịu đựng sự ghen tỵ trong lòng, muốn bình tĩnh hòa nhã mà nói chuyện này cùng nàng, lại bị vài giọt nước mắt của nàng hủy mất lý trí.
 
"Lúc đó nàng không tức giận sao?" Liễu Uẩn Chi hỏi.
 
Thật sự hắn không biết nàng có tức giận hay không, dù sao lúc ấy, suýt chút nữa hắn đã tức điên rồi.

 
"Ta sẽ không để hắn làm vậy,"
 
"Vậy bây giờ thì sao? Không giận hắn ta hả?"
 
Du Yên rất không chắc chắn mà "Ừ" một tiếng. Quả nhiên, sắc mặt Liễu Uẩn Chi cứng đờ.
 
"Tại sao tha thứ?"
 
"Chúng ta chỉ là bằng hữu, hắn cũng không cố ý, chỉ lo lắng cho ta thôi. Hơn nữa cũng chưa thật sự chạm tới."
 
Dù sao nàng cũng không mất miếng thịt nào, lau chùi thêm hai lần dù là nước miếng cũng được lau sạch sẽ rồi. Sau khi tâm lý chán ghét của Du Yên biến mất, thì không cách nào giận Lang Thanh nữa.
 
Liễu Uẩn Chi trầm mặc không nói chuyện, sau một hồi lâu mới mở miệng: "Nàng cho ta xem tay nàng đi."
 
Du Yên đặt tay lên bàn.
 
Dưới ánh nến lờ mờ, dường như miệng vết thương sưng đỏ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhìn cũng không quá đáng sợ.
 
Liễu Uẩn Chi rất bình tĩnh thầm tính toán trong lòng, hành vi hôm nay của Lang Thanh đã nhắc nhở hắn, nếu như hắn không nhanh hơn một chút, chỉ sợ Du Yên sẽ thật sự bị người khác cướp đi.
 
"Có đau không?" Liễu Uẩn Chi hạ giọng, dịu dàng hỏi nàng.
 
Hắn bố trí cạm bẫy ôn nhu từng chút từng chút một.
 
"Hơi đau, nhưng bây giờ đỡ hơn rồi." Ngón tay non mịn của Du Yên không tự nhiên mà

rụt rụt ở trên bàn.
 
"Lang Thanh là bạn tốt của nàng, còn ta thì sao....?" Liễu Uẩn Chi e ngại hỏi ra vấn đề mập mờ này.
 
Du Yên sửng sốt, vấn đề này rõ ràng nằm ngoài giới hạn nhận thức của nàng, nàng không nghĩ hắn sẽ hỏi vấn đề này, lỗ tai và đôi má của nàng từ từ nổi lên một mảng đỏ ửng.
 
"Cũng là một...bằng hữu tốt của ta." Du Yên cúi đầu mở miệng.
 
"Nếu như ta... cũng làm những chuyện đó với nàng, nàng sẽ tha thứ cho ta sao?"
 
Giọng nói trong trẻo mượt mà lúc này có hơi khàn khàn, Du Yên vừa nghe xong trong lòng cũng đã ngứa ngứa.
 
Trong đầu nàng dường như có cái bánh pháo đang nổ, bùm một tiếng, quét sạch tất cả những suy nghĩ bên trong.
 
Lúc này đầu óc Du Yên hoàn toàn trống rỗng.
 
"Hửm?" Liễu Uẩn Chi chờ không kịp, lại hỏi một tiếng nữa, vội vàng muốn biết rõ đáp án.
 
"Sẽ." Du Yên bị hắn dồn ép đến cực hạn, đầu óc nóng lên mà thốt ra.
 
Một giây sau, bàn tay trắng nõn, non mềm trong tầm mắt nàng đột nhiên bị một cái đầu phủ xuống, nhè nhẹ phủ lên làn da mẫn cảm đến cực điểm sau khi bị phỏng kia, đôi môi mềm mại khẽ chạm vào miệng vết thương của nàng, sau đó mở miệng, ngậm chặt nó.
 
Ướt át lại nóng bỏng.
 
Động tác hắn ôn nhu nhưng Du Yên lại cảm thấy miệng vết thương kia còn đau hơn so với lúc bị bỏng. 
 
Toàn quá trình chỉ khoảng vài giây, chờ tới lúc Du Yên sắp xếp đầu óc đờ đẫn và khiếp sợ của mình rõ ràng lại, lúc nàng muốn rụt tay về thì Liễu Uẩn Chi đã rời khỏi tay nàng.
 
Lúc này đã bị chạm thật rồi.
 
Thậm Chí Du Yên vẫn cảm nhận được đầu lưỡi yêu quý của hắn liếm liếm ở chỗ đó, làn da xung quanh đều trở nên ngứa ngáy khó nhịn.
 
"Ngươi...Ngươi..." Lời nói nghẹn giữa cổ họng Du Yên, nàng kinh ngạc và hốt hoảng tới mức không thốt lên được một câu hoàn chỉnh.
 
Hơi nước từ từ tụ trong mắt, nàng vừa ủy khuất lại vừa khổ sở.
 
"Du Yên." Liễu Uẩn Chi gọi tên nàng.
 
"Đừng khóc."

 
"Ta hôn thì ta sẽ cưới nàng, được không?" Ánh mắt Liễu Uẩn Chi dịu dàng, tình nồng ý mật.
 
Hắn không hối hận vì hành động vừa rồi, hắn nhịn lâu lắm rồi, hắn khát vọng nàng.
 
Cạm bẫy này chỉ còn một bước cuối cùng là thu lưới rồi.
 
Trong đầu Du Yên rối thành một nùi, từng chuyện đều trộn lẫn vào nhau, quấy nhiễu đến mức khiến nàng tâm phiền ý loạn.
 
Hắn biết nghi lễ thế tục này, vậy mà vẫn hôn tay nàng. Không biết hắn muốn nàng bị người khác cười nhạo, hay là hắn muốn cưới nàng.
 
Bây giờ đã chứng thật rõ ràng rồi.
 
Là vế sau.
 
Du Yên ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, vậy mà tâm trạng phiền muộn vô cớ của nàng dần dần bình tĩnh lại.
 
Nàng không biết có phải Liễu Uẩn Chi vì thích nàng mới làm ra những hành động này hay không.
 
Không thể phủ nhận, sự sung sướng mừng rỡ từ tận đáy lòng nàng sắp tràn ra ngoài, nàng ao ước có thể lại được ở cùng với hắn.
 
Nhưng nàng có rất nhiều băn khoăn, nàng muốn trông coi nơi này, muốn bảo vệ Du trại.
 
---
 
"Không thể." Du Yên thấp giọng nói.
 
Liễu Uẩn Chi ngạc nhiên.
 
Du Yên đứng dậy, muốn rời khỏi: "Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút,  xem như chúng ta chưa từng xảy ra những chuyện vừa rồi, ta cũng... tha thứ cho ngươi rồi."
 
Nàng bỏ lại Liễu Uẩn Chi một mình trong phòng, không chút do dự đẩy cửa rời khỏi.
 
Vừa mới ra ngoài chưa được hai bước, nàng lặng lẽ lấy tay lau nước mắt tràn bờ mi.
 
Sao nàng không muốn gả cho hắn chứ.
 
Tuy ngoài miệng phỉ nhổ hắn, nhưng trong mộng đều là từng li từng tí giữa nàng và hắn ở kiếp trước.
 
Nàng rất muốn ở bên cạnh hắn.
 
....
 
Gió lạnh tràn vào phòng, biến lo lắng trong phòng trở thành hư không.
 
Liễu Uẩn Chi nhìn thấy bóng lưng chạy trối chết của nàng, trong lòng cũng lạnh hơn phân nửa, cười khổ một tiếng.
 
Nàng tránh né hắn như vậy.
 
Vậy hắn thật sự không còn chút cơ hội nào sao?
 
Vậy thì phải làm sao đây, hắn phải làm sao mới có được lòng của nàng.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện