Chương 16 Không thể
Tiểu Thúy đi rồi, Du trại cũng yên tĩnh lại.
Khi Du Yên đi đổ nước trong thùng nhìn thấy ánh sáng ở Đông sương vẫn còn chưa tắt.
Bên tai nàng vang vọng tiếng nói của Tiểu Thúy, lại nghĩ tới cả ngày hôm nay đều không thấy hắn, nàng vô thức đi về phía Đông sương.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, ngay cả bản thân Du Yên cũng sửng sốt, căng thẳng thu tay lại, sao đột nhiên lại ù ù cạc cạc đi gõ cửa của hắn vậy nhỉ?
Trong Đông sương cũng không có âm thanh.
Du Yên đứng đợi hồi lâu, căng thẳng đã bị vơi đi tới mức gần như không còn nữa rồi.
Lại nghĩ, có thể là hắn quên tắt đèn, nàng dịch bước chân muốn rời khỏi.
Cửa phía sau lưng lại nhẹ nhàng mở ra.
Du Yên chỉnh lại nét mặt của mình xong, nhưng trong một giây khi nhìn thấy hắn kia thì lá gan của nàng teo lại.
Trên gương mặt Liễu Uẩn Chi không có tươi cười khiến người ta cảm thấy thân thiết như ngày thường, đôi mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt.
Du Yên tự cổ vũ bản thân mình, mở miệng trước: "Vẫn chưa ngủ à...."
Hắn vẫn không nói chuyện.
Du Yên động não thật nhanh, làm rõ tình huống hiện tại ---
Tâm trạng của hắn không tốt, mặc dù không biết vì sao, nhưng thật là xui quá đi, nàng vừa vặn đụng vào họng súng rồi.
Bây giờ tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Suy nghĩ một hồi lâu, nàng ngẩng đầu, cười nói: "Hôm nay ta không ở Du trại vì qua chỗ bằng hữu chúc mừng sinh nhật." Nàng trả lời vấn đề hắn hỏi Tiểu Thúy lúc sớm.
Tay Liễu Uẩn Chi nắm chặt cánh cửa, khớp xương xanh trắng càng hiện lên rõ ràng hơn.
Hắn hít sâu một hơi, "Biết rồi. Hôm nay đi chơi có vui không?"
Rốt cuộc thần kinh căng thẳng của Du Yên cũng thả lỏng, "Vui lắm."
"Ban đêm gió lạnh, muốn vào trong nói chuyện không?" Liễu Uẩn Chi lùi xuống một bước, mở rộng cửa.
Hắn không hề vội vàng thúc giục nàng vào phòng chỉ yên lặng nhìn nàng, để nàng lựa chọn, nàng vào hoặc không vào, hắn đều không can thiệp.
Du Yên chỉ cảm thấy bầu không khí hiện tại vô cùng kỳ lạ, nghĩ nghĩ, vẫn nên đi vào phòng hắn.
Nàng đi vào phòng trước, trong Đông sương ấm áp lại tản ra mùi hương trong lành, khiến nàng bỗng dưng thả lỏng, các lỗ chân lông toàn thân tựa như được thư giãn và nở rộng.
Ngọn nến yếu ớt lập lòe, ngay cả khuôn mặt hai người bọn họ cũng đều trở nên mông lung mơ hồ.
Liễu Uẩn Chi ngồi cạnh nàng, hỏi nàng: "Hôm nay chơi những gì vậy?"
Du Yên đếm đầu ngón tay lần lượt giới thiệu, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ bởi vì kích động mà rạng rỡ tỏa sáng.
"Bọn nàng lại bắn pháo hoa ở trong sân hả?"
"Cái này ngươi cũng biết sao? Ta cố gắng trốn ở trong góc bắn, sợ quấy rầy đến ngươi."
"Vậy còn tay của nàng?" Liễu Uẩn Chi nhìn về nơi đỏ tươi ghê người kia.
"Không cẩn thận nên bị thương." Du Yên thu tay lại, đặt ở trên đùi, giấu ở dưới bàn.
"Còn có chuyện thú vị gì chưa kể ta nghe sao?" Liễu Uẩn Chi tiếp tục hỏi nàng, ánh mắt càng tối lại.
Du Yên nhíu mày, lục tìm trong đầu, cuối cùng chỉ nghĩ tới chuyện phiền lòng của Lang Thanh kia, lập tức lắc lắc đầu.
"Nhưng ta ở trong phòng nhìn thấy, Lang Thanh đã cầm tay nàng rồi." Liễu Uẩn Chi uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói.
"...Không phải....Hắn lo lắng thương thế của ta." Du Yên luống cuống, không ngờ hắn lại có thể nhìn ra.
"Sau đó thì sao?" Liễu Uẩn Chi đặt chén trà xuống, hai mắt sáng rực.
Sau đó, hắn có ý muốn ngậm chặt miệng vết thương của nàng.
Du Yên ngậm miệng, ngại nói loại chuyện này.
"Sao đó, hắn muốn hôn miệng vết thương của nàng." Liểu Uẩn Chi nhíu mi nhìn bàn, không nói nữa.
Du Yên gấp đến độ các ngón tay đã xoắn chặt lại với nhau, muốn nói lời phản bác, lại phát hiện những thứ này đều là sự thật.
"Nàng cũng biết... Nếu cô nương bị nam nhân cầm tay rồi còn bị hôn tay thì chỉ có thể gả cho nam nhân đó chứ hả? Nếu hắn ra ngoài nói việc này với người khác, cả đời này nàng cũng không thể gả cho nam nhân tốt." Liễu Uẩn Chi ngước mắt nhìn nàng.
Du Yên nghe những lời này xong thì cứng đờ người.
Nàng không muốn gả cho Lang Thanh, trong đầu nàng chỉ có câu này.
"Chắc không đâu... Bọn ta chỉ là bằng hữu." Hai tròng mắt nàng rưng rưng, vô cùng uất ức.
Liễu Uẩn Chi mềm lòng, vốn chỉ muốn dạy dỗ nàng một trận, nàng không biết trời cao đất rộng như vậy, một chút ý thức phòng bị cũng không có, quả thật cần phải thay đổi tính tình.
Hắn chịu đựng sự ghen tỵ trong lòng, muốn bình tĩnh hòa nhã mà nói chuyện này cùng nàng, lại bị vài giọt nước mắt của nàng hủy mất lý trí.
"Lúc đó nàng không tức giận sao?" Liễu Uẩn Chi hỏi.
Thật sự hắn không biết nàng có tức giận hay không, dù sao lúc ấy, suýt chút nữa hắn đã tức điên rồi.
"Ta sẽ không để hắn làm vậy,"
"Vậy bây giờ thì sao? Không giận hắn ta hả?"
Du Yên rất không chắc chắn mà "Ừ" một tiếng. Quả nhiên, sắc mặt Liễu Uẩn Chi cứng đờ.
"Tại sao tha thứ?"
"Chúng ta chỉ là bằng hữu, hắn cũng không cố ý, chỉ lo lắng cho ta thôi. Hơn nữa cũng chưa thật sự chạm tới."
Dù sao nàng cũng không mất miếng thịt nào, lau chùi thêm hai lần dù là nước miếng cũng được lau sạch sẽ rồi. Sau khi tâm lý chán ghét của Du Yên biến mất, thì không cách nào giận Lang Thanh nữa.
Liễu Uẩn Chi trầm mặc không nói chuyện, sau một hồi lâu mới mở miệng: "Nàng cho ta xem tay nàng đi."
Du Yên đặt tay lên bàn.
Dưới ánh nến lờ mờ, dường như miệng vết thương sưng đỏ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhìn cũng không quá đáng sợ.
Liễu Uẩn Chi rất bình tĩnh thầm tính toán trong lòng, hành vi hôm nay của Lang Thanh đã nhắc nhở hắn, nếu như hắn không nhanh hơn một chút, chỉ sợ Du Yên sẽ thật sự bị người khác cướp đi.
"Có đau không?" Liễu Uẩn Chi hạ giọng, dịu dàng hỏi nàng.
Hắn bố trí cạm bẫy ôn nhu từng chút từng chút một.
"Hơi đau, nhưng bây giờ đỡ hơn rồi." Ngón tay non mịn của Du Yên không tự nhiên mà