Chương 17: Máu chó
Nếu, nếu Liễu Uẩn Chi nói thích nàng, vì sao nàng không thể ở bên hắn chứ.
Du Yên tự hỏi.
Nàng nghe thấy mình tự trả lời, bởi vì nàng vẫn còn rất nhiều việc chưa làm, nếu nàng đến Kinh Thành cùng hắn, vậy thì nàng không thể bảo vệ được ai cả. Dù sao, nguyên nhân Du trại bị tiêu diệt ở kiếp trước không thể không dính líu đến việc nàng đến Kinh Thành tìm Liễu Uẩn Chi.
Du Yên lại nghe bản thân nói, nhưng mà kiếp trước và kiếp này đã không giống nữa rồi. Dân chúng đang thay đổi cái nhìn với Du trại từng chút từng chút một, nói không chừng dù nàng và Liễu Uẩn Chi ở bên nhau, Du trại cũng sẽ bình yên vô sự.
Đột nhiên Du Yên kịp thời phản ứng, vẻ mặt nàng ngạc nhiên, nàng cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ của bản thân.
Nàng lại vì ham muốn cá nhân của bản thân mà có ý định khiến Du trại rơi vào hiểm cảnh một lần nữa.
Du Yên.
Ngươi thật sự rất đáng chết.
Việc quan trọng bây giờ không phải là nối lại duyên phận kiếp trước của ngươi và Liễu Uẩn Chi, mà là phải ngăn chặn thảm kịch.
----
Liễu Uẩn Chi đã không nhìn thấy Du Yên mấy ngày nay rồi.
Lúc ăn cơm, Du Yên luôn vắng mặt. Hắn cũng cố ý đi tới đi lui trong sân đã mấy ngày rồi, nhưng cửa lớn của Du Yên luôn đóng chặt, chưa từng mở ra.
Hắn biết ngày đó hai người ầm ĩ cũng không vui vẻ gì, vốn tưởng rằng dựa theo tính tình đó của Du Yên, ngày hôm sau sẽ quên việc này, sau đó sẽ đối xử với hắn như thường ngày, ai ngờ nàng lại cố ý trốn hắn.
Liễu Uẫn Chi vẫn nhớ mang máng lời nàng nói đêm đó "Chuyện vừa rồi xem như chưa xảy ra", hắn cười khổ một tiếng, thầm mắng bản thân ngu dốt đần độn, làm sao có thể xem như không xảy ra được chứ.
Bị người khác hôn tay một cách đường đột như thế, nữ tử bình thường đều có phản ứng tức giận, huống chi, nàng vẫn luôn không có tâm tư riêng với hắn.
Nhưng mà, vậy cũng được.
Là do chính mình bị kích động thì nên tự gánh lấy hậu quả, chỉ là không biết... khi nào Du Yên mới thật sự tha thứ cho hắn.
---
"Tiểu thư, người cãi nhau với Liễu công tử hả?" Tiểu Thúy bưng cơm trưa từ ngoài vào, cẩn thận dọn bàn ăn.
Du Yên nằm trên ghế, không ngừng lắc lư thân thể, ngụy biện: "Làm gì có."
"Làm gì không có chứ, trốn ở trong phòng không chịu ra ngoài, là vì sợ gặp Liễu công tử sao?" Tiểu Thúy xoay qua rồi liếc nàng một cái, vẻ mặt kiểu trong lòng đã hiểu rõ.
"Ta chỉ không muốn thấy hắn mà thôi." Du Yên cầm lấy Cửu Liên Hoàn bên cạnh, tùy ý xoay xoay.
"Không phải ta nhiều chuyện nhưng trốn tránh không phải biện pháp, người muốn trốn công tử cả đời sao? Phải giải quyết vấn đề." Tiểu Thúy tận tình khuyên bảo, nàng rất có hảo cảm với vị Liễu công tử ngọc thụ lâm phong* kia, đương nhiên cũng nói thêm hai câu giúp hắn.
*Cụm từ diễn tả người đàn ông có phong thái thanh cao, tao nhã, dịu dàng và đáng tin cậy.
"Giải quyết như thế nào đây, không giải quyết được." Du Yên nhìn chằm chằm Cửu Liên Hoàn, lẩm bẩm nói.
Cửu Liên Hoàn này tựa như quan hệ của nàng và Liễu Uẩn Chi, là vòng lẩn quẩn, không giải được.
Chí ít là cho tới bây giờ, nàng không biết nên xử lý thế nào.
"Thôi, lại đây ăn cơm. Ngày nào cũng bắt người ta phải bưng vào phòng cho người." Tiểu Thúy lảm nhảm.
"Thúy Thúy tốt với ta nhất."
Du Yên đặt Cửu Liên Hoàn khó giải kia xuống.
----
Mẫu thân Lang Thanh gọi là Hàm Quế Chi, bà đau ốm nằm trên giường nhiều năm, không màng thế sự, những ngày gần đây lại nghe một chút lời đồn về nhi tử.
Là Từ phu nhân ở cách vách kể bà nghe.
Từ phu nhân nói mấy ngày nay thấy Lang Thanh hay đi cùng với một nữ tử xinh đẹp, cử chỉ hai người thân mật, giống như có tình cảm với nhau.
Hàm Quế Chi nghe được tin này, lập tức khỏe hơn một chút, gương mặt trắng bệch tỏa ra hào quang, bà đứng dậy từ trên giường, âm thanh run rẩy nói: "Ngươi nói thật chứ?"
Lang Thanh còn nhỏ, bà vẫn lo lắng mình sẽ từ biệt thế gian trước khi Lang Thanh thành gia thất.
Nhìn thấy thê tử của Lang Thanh, ôm ấp tôn tử của mình đó là nguyện vọng cuối cùng trong đời này của bà.
Bây giờ đây, dường như bà đã thấy được tia sáng của hy vọng mong manh đó.
"Vô cùng chính xác, ngươi có thể hỏi Lang Thanh. Nhưng mà sao ta chưa từng gặp cô nương đó, không giống người ở trong thôn."
"Được được được, tối nay ta lập tức hỏi hắn."
-
Mấy ngày nay Lang Thanh làm chuyện gì cũng có hơi khó tập trung.
Hắn luôn nghĩ, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến Du Yên thích mình.
Đã vài ngày rồi mà Du Yên vẫn chưa đến tìm hắn, hắn đoán có lẽ nàng tức giận.
Không sao cả, từ từ sẽ đến.
Trong lòng Lang Thanh đã có kế hoạch bước tiếp theo sẽ làm thế nào.
"Thanh nhi." Hàm Quế Chi nghe tiếng động ngoài cửa, lập tức lớn tiếng kêu tên hắn.
Lang Thanh lấy lại tinh thần, cuống quýt chạy tới, đỡ mẫu thân đang gọi hắn tới đỏ mặt tía tai dậy, vuốt lưng cho thuận khí, trong miệng oán trách: "Mẫu thân đang làm gì đó? Không cần gọi lớn tiếng vậy đâu, con sẽ tự nghe được."
Hàm Quế Chi lộ ra một nụ cười yếu ớt, đôi tay gầy trơ xương như củi nắm lấy tay hắn, kích động hỏi: "Nghe nói mấy ngày gần đây, con thường hay đi cùng một vị cô nương à."
Lãng thanh sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó lập tức cong khóe môi lên: "Đúng."
"Cô nương nhà nào vậy? Con có tình ý với nàng sao?" Đôi tay của Ham Quế Chi nắm lấy hắn dần dần dùng lực, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu trở nên sinh động.
"Có, con cực kỳ thích nàng. Nhưng mà nàng... dường như đối với con vẫn chưa... Thôi, mẫu thân, người chờ thêm một chút đi, qua một khoảng thời gian nữa con sẽ dẫn nàng về gặp người." Lang Thanh cầm ngược lại tay mẫu thân mà an ủi bà.
Nghe câu này, Hàm Quế Chi nhịn không được mà rơi lệ.
Lang Thanh luống cuống tay chân giúp bà lau nước mắt, Hàm Quế Chi lẩm bẩm nói: "Vui quá mà khóc, khóc chỉ vì quá vui."
Vài ngày sau, bà cảm thấy có hi vọng, sức lực trên người cũng nhiều thêm một chút, còn có thể ra ngoài cửa mua đồ ăn rồi.
Lang Thanh đặt sự thay đổi của mẫu thân ở trong mắt, hắn cũng biết nguyện vọng và ước ao của bà, lại cảm thấy việc ở cùng một chỗ với Du Yên càng trở nên cấp bách.
Nhưng mấy ngày nay Du Yên không đến tìm hắn.
Núi không đến tìm ta, ta đành tìm đến núi.
Hắn quyết định đến Du trại tìm nàng.
Hàm Quế Chi để ý hôm nay Lang Thanh mặc bộ xiêm y gọn gàng sạch sẽ nhất, bà cười chế nhạo hỏi có phải hắn đi gặp nữ tử đó hay không. Hắn đỏ mặt cúi đầu đáp "Dạ."
Hàm Quế Chi thúc giục hắn đi ra ngoài: "Vậy mau đi đi, mẫu thân còn ở đây chờ nữa."
Lang Thanh cười cười, rồi đi ra ngoài.
Lang Thanh đi chưa tới nửa khắc thì Từ phụ nhân đã tới tìm Hàm Quế Chi.
"Ai nha, ta biết cô nương kia là ai rồi, cảm thấy nhìn rất quen mắt, vừa rồi ta đột nhiên nhớ ra." Từ phu nhân vội vội vàng vàng nói.
"Là ai?" Gương mặt Hàm Quế Chi hiện lên vui vẻ.
"Du Yên đó!" Từ phu nhân vỗ tay một cái, nói ra cái tên.
Hàm Quế Chi nhíu mày, rà soát trong đầu xem Du Yên kia là cô nương nhà nào.
"Quả nhiên là bệnh lâu rồi, trí nhớ trở nên kém như vậy!" Từ phu nhân thấy vẻ mặt bà mơ màng, nhắc nhở, "Là vị tiểu thư trong Du trại đó!"
Hàm Quế Chi trừng to mắt không thể tin, cuống quít xua tay, miệng than thở: "Không thể nào...Không thể nào đâu..."
"Thật sự là Du Yên, thật sự rất chính xác." Từ phu nhân chắc chắn.
"Sao Lang Thanh có thể dính líu với con yêu nữ kia chứ?" Hàm Quế Chi giận dữ mắng chửi, khuôn mặt căng phồng đến đỏ bừng, che môi ho khan.
Từ phu nhân bị dọa sợ, vội vàng đến giúp bà thuận khí, "Đừng tức giận, đừng tức giận, sớm biết vậy sẽ không nói với ngươi đâu."
Thật ra Từ phu nhân đã âm thầm có cái nhìn mới về Du trại, lần trước Du trại hào phóng bố thí lương thực chính là mưa rơi kịp lúc đối với nhà bọn họ, cho bọn họ miếng ăn vài ngày.
Thậm chí, toàn bộ thôn xóm đã dần dần có cái nhìn mới về Du trại.
Chỉ có Hàm Quế Chi không biết Du Trại làm việc thiện thôi. Lần trước Lang Thanh nhận số lương thực gạo kia sang đây, cũng đã quên nói với Hàm Quế Chi về việc này.
Từ phu nhân muốn nói giúp Du Yên hai câu, lại sợ Hàm Quế Chi tức giận khiến bệnh càng thêm nghiêm trọng, nên đã ngậm miệng không nói, chỉ ở bên cạnh vỗ lưng an ủi.
Hàm Quế Chi suy đi nghĩ lại, đều cảm thấy chắc chắn Lang Thanh đã bị con yêu nữ này mê hoặc rồi.
Ngay lập tức nàng đứng lên, nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài.
Từ phu nhân ngây ngốc tại chỗ, nhìn bóng dáng