Chương 18: Cửu Liên Hoàn
"Lang Thanh, ta khuyên ngươi mau chóng dẫn mẫu thân ngươi đi đi. Nếu như còn ầm ĩ nữa, ta thật sự sẽ không khách khí với các ngươi đâu.”
Du Hoằng Nghĩa vừa nghe tin đã lập tức chạy tới, hắn cau mày, gân xanh nổi lên trên trán, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Hàm Quế Chi thấy thân hình Du Hoằng Nghĩa giống hệt như gấu thì sợ tới mức mất hết hồn vía. Bà đi về phía bên cạnh Lang Thanh, giấu hắn ở phía sau lưng mình.
“Mẫu thân, chúng ta trở về đi.” Lang Thanh mở miệng với vẻ tuyệt vọng.
Hắn đã không biết nên kết thúc việc này như thế nào nhưng điều duy nhất hắn có thể làm trong lúc này là đưa Hàm Quế Chi về nhà, không để bà quậy phá ở Du trại nữa.
Trong lòng Hàm Quế Chi sợ hãi, cũng cảm thấy mình đã mắng Du Yên đủ ghê gớm rồi. Bà liền "ừ" nhẹ một tiếng, rồi túm lấy Lang Thanh bằng bàn tay run rẩy và rời đi.
----
Du Hoằng Nghĩa nhìn chằm chằm bóng lưng hai người họ, thầm thở dài trong lòng.
Rồi hắn lại quay đầu nhìn Liễu Uẩn Chi.
Thấy hắn không nhúc nhích mà vẫn đứng ở nơi đó, máu chó trên lưng đã hoàn toàn thấm vào bộ quần áo trắng nhưng dáng người vẫn vô cùng kiên cường như cũ.
Hắn lập tức đá Lang Thang ra khỏi lòng mình rồi đặt Liễu Uẩn Chi vào vị trí đó.
Du Hoằng Nghĩa đi tới, vỗ vỗ bả vai coi như vẫn còn sạch sẽ của hắn, "Cám ơn. Ngươi mau nhanh chóng vào phòng thay đổi xiêm y đi." Sau đó lại nói với Tiểu Thúy: "Ngươi mau thu dọn, quét tước nơi này đi."
Liễu Uẩn Chi mở miệng đáp lại một tiếng, trước khi đi còn nhìn Du Yên bằng một ánh mắt thâm sâu.
"Muội đó... Muội đi xem Liễu Uẩn Chi có cần giúp gì hay không đi." Du Hoằng Nghĩa ấn nhẹ vào trán Du Yên, nàng vội vội vàng vàng muốn đi qua đó, Du Hoằng Nghĩa lại giữ chặt nàng rồi trầm ngâm một hồi, sau đó nghiêm túc nói: "Muội là muội muội của Du Hoằng Nghĩa ta, không nên để người khác ức hiếp, hiểu không?"
"Hiểu, nhưng huynh thấy đó, bà ta tìm tới cửa, vừa nói chuyện lại vừa động thủ." Du Yên nổi giận đùng đùng mà nói.
"Cho nên... Muội phải tìm một người bảo vệ muội." Du Hoằng Nghĩa chỉ ngón tay về phía Đông sương, không cần nói cũng biết ý của hắn.
Du Yên xấu hổ mà đỏ mặt, cứng đầu cứng cổ lẩm bẩm hai tiếng đồng ý cho có lệ. Hiện tại nàng chỉ muốn xem Liễu Uẩn Chi thế nào, không biết vết thương sau khi bị ném trúng có nghiêm trọng hay không mà thôi.
"Sau này chớ để Lang Thanh tiếp xúc với Du Yên quá nhiều, có loại mẫu thân không nói lý lẽ này, hắn không xứng làm bằng hữu với người nhà họ Du." Du Hoằng Nghĩa dặn dò Tiểu Thúy.
Du Hoằng Nghĩa có một điểm rất giống Du Yên, đó là bao che cho người nhà.
Tiểu Thúy vội vàng gật đầu như chim gõ kiến.
---
Sau khi Liễu Uẩn Chi về phòng thì lập tức cởi xiêm y dính vết máu ra, hắn ném y phục đó xuống đất, duỗi tay muốn cởi áo lót.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang một tiếng.
Hắn nghe ra tiếng Du Yên đang gõ cửa, gương mặt không kiềm được mà hiện lên nụ cười, lên tiếng đáp lại: "Vào đi."
Du Yên đẩy cửa vào một cách dè dặt, bóng lưng hắn xuất hiện trong tầm mắt nàng nhưng mà là áo lót và quần trong, nàng hoảng hốt, vội vàng nhắm mắt lại.
Liễu Uẩn Chi khẽ cười một tiếng, tùy ý lấy một bộ trường bào sạch sẽ rồi khoác lên người.
"Có thể mở mắt rồi."
Du Yên từ từ mở hai mắt, sau khi thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, nàng lại không kìm lòng nổi mà tới gần, nhỏ giọng ngập ngừng: "Ngươi có bị thương ở đâu không? Cái bát đá vừa rồi có vẻ rất nặng."
Liễu Uẩn Chi xoay eo một cái, thật sự có hơi đau, hắn lập tức nhíu mày, không nói chuyện.
Du Yên biết hắn có vấn đề, nàng bước lên phía trước với vẻ lo lắng, tay chân lúng ta lúng túng không biết đặt ở đâu. Nàng muốn nhìn vết thương của hắn một chút nhưng làm vậy rõ ràng là mạo phạm hắn, thế nên nàng xấu hổ mà đứng tại chỗ.
Liễu Uẩn Chi thấy dáng vẻ này của nàng, hắn thản nhiên mà cong khóe môi, "Có thể xem vết thương giúp ta được không?" Hắn dịu dàng lên tiếng.
Hắn biết nàng lo lắng cho hắn nên thuận theo ý Du Yên mà hỏi nàng trước. Tuy bị người ra tạt máu chó phía sau lưng nhưng giờ phút này hắn không có bất cứ cảm giác oán giận nào, thậm chí còn cảm thấy hơi may mắn.
Liễu Uẩn Chi biết vậy là không đúng nhưng trong lòng hắn mừng thầm vì Lang Thanh có mẫu thân như vậy. Ít nhất là như thế thì Du Yên và Lang Thanh rất khó ở bên nhau.
Du Yên nghe vậy thì lập tức gật đầu.
Liễu Uẩn Chi xoay người, cởi y phục ra, lộ ra phần lưng rắn chắc.
Du Yên chỉ thẹn thùng một chút, sau đó nàng lo lắng nhìn vào một vết bầm ở sau lưng hắn.
Làn da của Liễu Uẩn Chi rất trắng cho nên nơi bị bát đá ném vào đã có một vết xanh tím.
Du Yên hỏi: "Ta có thể chạm vào... Một chút không?" Nàng do dự rụt rụt tay lại.
Liễu Uẩn Chi im lặng hồi lâu, nhịn cảm