Chương 8: Tấm lòng Bồ Tát
Mấy ngày trước đây, Địch Ngữ Nhân gặp một vị công tử ở trong quán trà, sau khi nhất kiến chung tình rốt cuộc vẫn chưa từng gặp lại hắn, mấy ngày nay nàng thường đến trại tìm Du Yên, muốn kéo Du Yên đi chung đến quán trà xem thử.
Đương nhiên Du Yên đồng ý, cũng khá lâu rồi nàng không đến quán trà nghe đọc sách, vì vậy nàng lại đưa Tiểu Thúy theo, ba người đồng loạt chậm rãi bước vào quán trà.
Người kể chuyện là một lão tiên sinh.
Truyện kể về kiểu tình yêu lãng mạn đau thương đẹp đẽ của tiểu thư nhà giàu cùng với thư sinh nghèo khó mà Du Yên thích nhất.
Dường như lão tiên sinh cũng chẳng cảm thấy hứng thú với câu chuyện này nhưng mà bị bắt phải kể, ông nói rất bình thản chẳng có gì kinh ngạc cả, trong giọng nói còn lộ ra kiểu cảm xúc khinh thường nồng nặc, Du Yên nghe thấy cũng không thoải mái lắm.
"Hai người ở một nơi bốn bề vắng lặng, tự định chung thân, khi tình ý lên cao là lúc... chỉ thấy..." Du Yên mong chờ không chịu nội, hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn lão tiên sinh kia, chờ ông ta nói ta từ ngữ kiều diễm kiểu như "dán lên trên cái miệng nhỏ nhắn."
Râu trên cằm lão tiên sinh run rẩy, dường như cuối cùng ông ấy cũng không chịu được nữa, ném mạnh quyển sách xuống sàn nhà, miệng mắng: "Thứ khó coi! Thật sự là vô cùng hạ lưu."
Ông trách mắng chưởng quầy của quán trà: "Lại cho ta thêm nhiều bạc nữa ta cũng sẽ không đọc loại sách này nữa!" Tức giận đến mức dựng cả râu tóc lên, nước bọt phun ra khắp nơi, trong lòng tràn đầy căm phẫn.
Những khách đang nghe chuyện trong quán trà cũng bực mình không chịu nổi, làm gì có chuyện kể được một nửa rồi vứt bỏ trách nhiệm phủi mông chạy lấy người chứ! Lập tức tất cả mọi người đứng dậy, la ó phải trả tiền lại.
Chưởng quầy vừa trấn an khách nhân lại vừa thuyết phục lão tiên sinh tiếp tục đọc tiếp.
"Chuyện này trăm triệu lần không được!" Lão tiên sinh chính nghĩa cự tuyệt.
"Không đọc nữa thì cút đi, đổi người khác đến!" Một vị cô nương lớn lên khá to khỏe vỗ bàn đứng lên.
"Đúng vậy!" Những người khách khác cũng phụ họa.
Mồ hôi lạnh to như hạt đậu trên trán chưởng quầy lăn xuống, trong chốc lát không biết phải làm sao cho đúng.
Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, hắn hô lên về phía phòng bếp: "Lang Thanh! Ra đây!"
Người tên là Lang Thanh vội vội vàng vàng chạy từ trong bếp phía sau đi ra, trong tay vẫn còn cầm một chiếc bát đang rửa nửa chừng.
"Ngươi đi đọc đi, không phải ngươi biết vài con chữ hay sao?" Chưởng quầy vội vàng đẩy hắn lên đài.
Lang Thanh vốn là con nhà phú quý, thời thơ ấu đã từng học hành một chút, sau đó gia đình sa sút thì đến phụ việc vặt trong nhà bếp của quán trà này.
Hắn lớn lên thanh tú, lại bởi vì lăn lộn phụ việc trong chốn vàng thau lẫn lộn như quán trà này nên trở nên láu cá, lõi đời, nhiễm không ít khói lửa trần tục.
Nghe hết lời nói của chưởng quầy, hắn thong thả bước lên trên đài, mặt mang nụ cười đưa đẩy khéo léo, đặt chiếc bát bẩn trên tay xuống đất, nhặt quyển sách bị ném dưới đất lên, tươi cười cất cao giọng nói: "Mọi người đừng giận, ta tiếp tục kể! Kể với cảm xúc tuyệt vời!"
Du Yên cảm thấy người trên đài khá thú vị bèn tập trung tinh thần tiếp tục nghe tiếp.
"Chỉ thấy... hai người đến gần, mai khuôn miệng càng ngày càng sát lại gần... ai... còn chưa có hôn đâu!" Lang Thanh đá lông nheo một cái, nói đùa với trà khách.
Nhóm người nghe trà mặc dù bị đùa giỡn, nhưng cảm thấy sự tương tác này khá thú vị, không khí cũng sôi nổi hòa hợp.
Du Yên cũng nghe đến mức vui vẻ, hứng thú.
Lang Thanh dựa theo ngữ cảnh lúc thì thả chậm tốc độ từ ngữ, khi thì nâng giọng cao lên kéo dài, lúc thì tức giận không thôi, rủ rỉ kể chuyện tình yêu đẹp đẽ thê lương này sinh động như thật.
Du Yên đắm chìm trong câu chuyện hắn đang kể, sau khi nghe xong, rơi xuống không ít nước mắt vì đôi uyên ương số khổ trong sách kia.
"Đáng thương quá..." Tiểu Thúy lên tiếng.
"Ta cùng với công tử chưa được gặp mặt lại kia... cũng đáng thương giống như vậy..." Địch Ngữ Nhân hồn bay phách lạc.
Lang Thanh kể chuyện xong, lại cầm lấy cái bát chưa rửa sạch kia, xuống đài.
Chưởng quầy nhìn một vòng quanh quán trà, vui vẻ ra mặt vỗ bả vai gầy yếu mỏng manh của Lang Thanh, khen: "Rất không tệ! Về sau ngươi đến kể đi."
"Vậy chưởng quầy, có phải sẽ phải trả ngân lượng cho ta không." Trên mặt Lang Thanh mang theo nụ cười ân cần nịnh nọt.
"Đó là đương nhiên!" Chưởng quầy hào phóng đồng ý.
Sau khi nghe sách xong, Du Yên, Tiểu Thúy và Địch Ngữ Nhân cùng nhau uống trà cắn hạt dưa.
"Ngươi nói xem, khi nào ta mới có thể gặp lại vị công tử kia chứ?" Địch Ngữ Nhân mệt mỏi ghé vào bàn, "Ta sợ là ưu sầu đến mức bệnh tương tư, cả này thương xuân bi thu.."
Du