Chương 9: Ghen tị
Lang Thanh kể chuyện xong thì xuống khỏi đài, lập tức ngồi vào bên cạnh Du Yên, trên mặt cười đến mức ân cần: "Người lại đến nghe ta kể chuyện à?"
"Ngươi kể rất tốt." Du Yên phủi phủi vụn hạt dưa trên tay, khen ngợi hắn.
"Cũng giống nhau thôi mà, chỉ là biết một số chữ." Lang Thanh tuổi còn nhỏ, được khen như vậy thì ngược lại khá ngượng ngùng, trên khuôn mặt non nớt hơi phiếm hồng.
"Có thể biết chữ đã rất không tệ rồi, ta còn không nhận ra..." Du Yên cụp mắt xuống.
"Biết chữ có gì hiếm chứ, ta cảm thấy làm người vẫn là nên có tấm lòng lương thiện giống như ngươi vậy." Lang Thanh tiếp tục nói.
"Thật sao?" Du Yên ngẩng đầu lên.
"Đương nhiên là thật rồi."
"Vì sao ngươi lại bị người ta đòi nợ?" Du Yên hỏi hắn.
Trên mặt Lang Thanh lúng túng, chuyện xấu trong nhà không nên bêu ra cho người ngoài thấy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Du Yên hắn vẫn cắn răng nói ra: "Gia phụ kinh thương thất bại, mẫu thân lại mắc căn bệnh không rõ, chỉ có thể mượn chút tiền ở tiền trang để chữa bệnh. Chỉ là còn chưa trả được khoản tiền này nên đương nhiên bị người ta đòi nợ."
Du Yên "chậc" một tiếng, cảm thấy đáng thương thay cho vận mệnh gian truân của hắn.
"Thân thể mẫu thân khỏe mạnh là nguyện vọng lớn nhất của ta." Lang Thanh cúi gằm mặt xuống đất khẽ nói, đôi mắt không có tiêu cự, giống như chỉ đang tự thì thào.
"Ta cũng thế, người nhà, bạn bè có thể sống tốt cũng là nguyện vọng duy nhất trong cuộc đời này của ta." Du Yên cũng bị của hắn cuốn vào cảm xúc kia, bỗng dưng nhớ đến kết cục kiếp trước của Du Hoằng Nghĩa và Doãn Ngô, trong lòng nàng bỗng dưng giống như bị bao phủ trong một tầng sương mù rất dày, vô cùng phiền muộn.
"Sao tự nhiên không khí lại buồn bực như vậy chứ?" Lang Thanh cười, kéo nàng ra khỏi cảm xúc bi thương.
"Không nói những thứ này nữa." Du Yên lấy lại tinh thần, rồi lại gọi tiểu nhị châm thêm một chén trà.
-
Lúc sắp rời khỏi quán trà, đột nhiên Du Yên nhớ đến gì đó.
Nàng hỏi Lang Thanh: "Ngươi có biết mối quan hệ giữa đậu đỏ và tương tư không?" Vấn đề này kiếp trước đến khi chết nàng vẫn chưa hiểu rõ ràng.
"Là câu thơ "Xúc xắc lung linh khảm hồng đậu, tương tư khắc cốt người biết chăng?"* ấy." Du Yên theo bản năng đọc câu thơ kia lên, giống như đã khắc rất sâu trong đầu vậy, lúc thốt ra, nàng cũng sửng sốt vài giây, thì ra nàng vẫn nhớ rõ như vậy, cho dù chết cũng mang theo.
Liễu Uẩn Chi, thật sự là... không để nàng sống tốt mà.
Mặc dù Lang Thanh biết chữ, nhưng mà không nghiên cứu thơ ca, nghe bất chợt như vậy đương nhiên cũng không hiểu vì sao.
"Thôi. Coi như ta chưa từng nói." Du Yên sa sút nói.
"Ta về lại mở sách tìm kiếm, nhất định tra ra cho ngươi."
"Không cần!" Du Yên từ chối.
Hình như chẳng có gì hay để rối rắm cả, lại tìm tòi tiếp nữa, sẽ chỉ khiến bản thân mình càng ngày càng khó thoát ra ngoài.
Bây giờ nàng chỉ cần chờ đến khi kỳ thi tới sẽ đưa hắn đi, quãng đời sau này còn lại của hai người sẽ không tiếp tục ù ù cạc cạc mà quấn lấy nhau nữa, tất cả mọi người đều có thể sống, hắn cũng có thể vui vẻ một chút.
"Được."
-
Du Yên với Lang Thanh chơi chung càng lúc càng tốt, cứ một hai ngày nàng lại đến ngồi trong quán trà.
Tiểu Thúy âm thầm lo lắng.
Du Yên kết giao bạn bè mới, nàng vui mừng cho nàng ấy. Nhưng người bạn mới này có khuôn mặt lõi đời, khéo léo đẩy đưa, thấy tiểu thư công tử có tiền thì khom lưng cúi đầu, tâm tư Du Yên đơn giản, Tiểu Thúy sợ hắn là một kẻ lừa đảo, chuyên lừa gạt những cô gái ngốc nghếch kiểu như Du Yên.
Lúc Tiểu Thúy còn đang nghĩ trong lòng có nên nói chuyện này với đại đương gia hay không thì Du Yên đã đưa người đến Du trại luôn rồi.
Khi Lang Thanh đi theo Du Yên vào trong trại của Du gia, trái tim hắn rộn ràng mạnh mẽ.
Mức độ hung hãn của người trong Du trại, dân chúng cách hơn trăm dặm đều biết.
"Ngươi là... người nào của Du trại?" Lang Thanh hỏi Du Yên.
"Ta là Du Yên." Nơi Du Yên đứng cao hơn so với Lang Thanh một chút, nàng nhìn xuống hắn với đôi mắt đăm đăm, quan sát biểu tình trên mặt hắn.
Nếu như hắn lộ ra một chút nét mặt chán ghét, sợ hãi, nàng cũng sẽ không ép buộc hắn, để cho hắn rời đi.
"Thì ra ngươi chính là Du Yên à..." Lang Thanh lẩm bẩm nói, "Ngươi chẳng đáng sợ chút nào, không biết những thôn dân, dân chúng gần đây sao lại tung tin vịt vậy chứ." Lang Thanh nhún vai xòe tay ra.
"Ta cũng không biết." Du Yên cũng nhún vai xòe tay ra giống như hắn.
Hai người nhìn nhau, sau đó "phụt" một cái cười thành tiếng.
Đã rất lâu rồi Du Yên không có loại cảm giác như thế này.
Du Yên ngây thơ đơn giản, mỗi khi ở bên cạnh người khác luôn là người được chăm sóc. Khi ở bên cạnh Lang Thanh thì giống như quay về khi còn thơ ấu, đồ chơi của nàng Lang Thanh cũng chơi, chủ đề nói chuyện của hai người chẳng hề dứt.
"Tiểu thư!" Tiểu Thúy vội vàng gọi nàng.
"Cái gì thế?" Du Yên hỏi.
"Sao người lại đưa hắn đến Du trại chứ!" Tiểu Thúy đè giọng, vừa vội vừa tức.
"Hắn là bạn bè của ta, vì sao không thể đưa hắn đến Du trại?" Du Yên nhíu mày hỏi lại.
Dứt lời, nàng liền nắm lấy tay áo của Lang Thanh, "Cho ngươi xem con dế của ta." rồi lôi kéo hắn đi về phía phòng mình.
"Tiểu thư!" Tiểu Thúy đứng sau hai người lại gọi nàng.
Du Yên không quay đầu lại, giả bộ giống như không nghe thấy.
"Tại sao tiểu thư lại đưa nam tử vào hướng khuê phòng chứ!" Tiểu Thúy tức giận giậm chân.
-
Liễu Uẩn Chi đang đọc sách trong phòng thì nghe được âm thanh đùa giỡn trong viện, tiếng cười của Du Yên đặc biệt vang dội.
Hắn cũng không nhịn được muốn ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
Du Yên và Lang Thanh đang cùng đùa dế ở trên bàn đá.
Hai người chụm vào bàn đá, tươi cười ngắm dế trên bàn, đầu cũng sắp kề bên nhau rồi.
Mặt Du Yên sáng rực lên hơn so với thường ngày một chút, nàng nhìn tên còn lại cười đến mức vui mừng hớn hở.
Liễu Uẩn Chi nhíu mày theo bản năng, hắn ngừng lại nhìn hai người, tự bản thân hắn cũng không biết biểu tình trên mặt mình nghiêm túc đến mức nữa.
Lang Thanh chú ý đến Liễu Uẩn Chi với khuôn mặt sa sầm đứng ở đó trước.
Hắn đập đập Du Yên.
Du Yên quay đầu lại, lập tức thu lại nụ cười, nhỏ giọng hỏi Lang Thanh: "Vừa rồi ta cười lớn tiếng lắm sao?"
"Rất lớn." Lang Thanh trả lời cặn kẽ.
"Nguy rồi..." Du Yên thở dài.
Trong mắt Liễu Uẩn Chi, những lời nói luyên thuyên này của hai người đó là liếc mắt đưa tình.
Không biết có chuyện gì, nhưng trong lòng hắn giống như bị đâm một cái, chạm vào cổ họng hắn.
Nàng không đồng ý với lời cầu thân của hắn, chỉ là không thích hắn thôi. Thì ra lúc nàng thật sự vui vẻ là dáng vẻ như vậy.
Trong miệng hắn vẫn đang còn nếm được vị chua xót.
Hắn cười lạnh một tiếng.
"Quấy rầy ngươi rồi à?" Du Yên gãi gãi đầu mình, ý xin lỗi thể hiện trong lời nói.
"Đúng là có chút ồn." Liễu Uẩn Chi nhìn hai người trả lời, giọng nói như nước trong mang theo một chút cảm xúc không kiên nhẫn.
"Thật xin lỗi... tuyệt đối bọn ta sẽ không tiếp tục làm phiền ngươi nữa." Du Yên kéo tay áo Lang Thanh, để cho hắn cũng nói chuyện.
Đôi mắt Liễu Uẩn Chi buồn bã.
"Thật xin lỗi, ta với Du Yên sẽ không phát ra chút âm thanh nào nữa." Mặc dù Lang Thanh không biết người trước mặt là người phương nào, nhưng hắn sớm đã luyện được một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh.
Nam tử áo trắng trước mặt vẻ mặt không vui, Du Yên cũng là một dáng vẻ cực kỳ sợ hắn, Lang Thanh đương nhiên cũng phải xin lỗi theo.
"Đi vào trong phòng...!" Du Yên cúi đầu nói với Lang Thanh, sau đó liền cầm lấy dế dẫn đầu rời đi, Lang Thanh cũng đi theo.
Hai người