Hôm đó, sau khi học thêm xong cô liền nhờ vú Phương dạy mình cách làm bánh.
Cô cũng học được kha khá, để mà nói là ngon thì chưa thể nhưng cũng được cho vào mức có thể ăn được rồi.
Buổi sáng mùa đông, những cơn gió lạnh buốt thấu cả tim gan mà.
Như thường lệ, hai người bạn của cô vẫn qua nhà gọi cô đi học.
- Tiểu Đào cậu là con gấu hay sao quấn khăn kĩ vậy!
- Các cậu không thấy thời tiết rất lạnh sao, tớ luôn ước sẽ có một kì nghỉ đông như kì nghỉ hè vậy đó!
- Sẽ không có ai cho phép cậu nghỉ quá nhiều như thế đâu!!!
- Nhưng tại sao cậu lại thích nghỉ đông chứ???
- Qúa là đơn giản! câu hỏi như thế mà các cậu cũng hỏi được, tất nhiên là để ngủ rồi.
Mỗi sáng đi học vào mùa này luôn là cực hình với tớ.
-Thật sự tớ chỉ thấy mơ ước của cậu toàn là ăn ngon rồi ngủ thôi ấy!!! thật là không có tiền đồ mà.
- Hạ Cúc nói đúng đó cậu phải tạo cho mình ước mơ lớn lao để theo đuổi chứ!
- Tớ có mà!!! giám đốc công ty mẹ tớ đó nha
- Với thực lực này sao??? cậu sẽ bị mẹ cậu sa thải sớm thôi hahahahahahahaha
cả ba đang vui vẻ nói chuyện thì một chiếc xe hơi màu đỏ đi tới phía đối diện, bước xuống xe là một người phụ nữ đeo kính râm rất sành điệu, đi bên cạnh là một cô bé.
họ bước vào căn nhà cùng với rất nhiều đồ đạc chắc là mới chuyển đến đây.
Cô cũng không quá quan tâm nhiều mà đạp xe đi học luôn.
Chiều đến, cô lại cắp sách sang nhà thầy Hàn để tiếp tục công cuộc học hành, dạo gần đây anh không còn lạnh lùng với cô như trước nữa mà dần dần đã quan tâm cô nhiều hơn, ôn nhu hơn một chút nên việc đi học thêm đối với cô không còn áp lực nhiều mặc dù anh vẫn bắt cô làm vô số bài tập.
- Thầy Hàn, không biết là em có qua môn không nhỉ? nhỡ phải thi lại thì làm sao ạ???
- Còn làm sao được nữa thi lại thì phải ôn tiếp để thi thôi!!!và dĩ nhiên sẽ không có bất cứ món quà nào hết nếu như em không đủ điểm qua môn.
- Qùa cũng thích thật đó nhưng mà em sợ phải thi lại hơn!
- Tốt nhất là ít suy nghĩ về nó lại, cứ đợi kết quả thôi dù sao em cũng làm hết sức rồi, lo lắng cũng chỉ đến thế thôi!!! có lẽ nếu em đủ điểm thì em sẽ không phải học quá nhiều nữa đâu, kiến thức một năm cũng chỉ qua bốn kỳ thi là kết thúc, em cũng đã đi một nửa chặng đường rồi còn gì, thời gian cũng không còn quá nhiều nên em chú tâm vào học hành một chút là sẽ được thôi!!!
- Nếu như không qua được thì em học xuyên cả kỳ nghỉ lễ tết luôn đó!
- Thật sự là ngốc mà, tâm hồn em vẫn còn mải chơi thế này thì không được trách bản thân đạt điểm không tốt nhé!!!
- À !!!sắp đến sinh nhật của thầy Hàn rồi, anh có thích quà gì không?
- Sao em biết?
- Bà nói cho em mà, nhưng nếu bà không nói thì anh cũng không định nói cho em hay sao???
- Tại ngày đó cũng là một ngày như bình thường thôi !!!
anh ngồi trầm tư nói mà khuôn mặt anh toát lên một vẻ đượm buồn.
- Anh sao thế?
- À không có gì!
- Anh buồn hả? vì ba mẹ anh không có ở đây hay sao? anh đừng buồn mà, anh vẫn còn có ông bà yêu thương hết mực đó thôi, với lại mọi lần sinh nhật em chỉ có mỗi mẹ thôi, nhưng em vẫn cảm thấy vui mà.
- Ba em không hay về sao?
- Không hẳn, ba em vẫn về mà một năm về hai đến ba lần nhưng những lần đó thì không phải dịp sinh nhật của em.
Nên anh cũng đừng buồn nha!!!
vừa nói cô vừa đưa tay lên lưng