Hạ Cúc suy nghĩ một hồi chợt nghĩ ra một điều gì đó.
-“ Cậu có nghi người nào muốn hại cậu không???”
-“ Mình cũng đang không biết đây???!!!”
-“ Những bức ảnh đó nhìn sơ qua mình đã biết đây là chụp lén, nhưng tại sao hôm đó cậu lại đi gặp ông ta ???”
-“ Thật ra buổi sáng hôm đó mình đến côg ty thì thấy tệp hồ sơ trên bàn kèm lời nhắn phải mang đến cho Tần tổng gấp, mình không nghĩ ngợi gì nhiều vì tưởng Hàn Tổng chỉ thị nhưng Hàn Tổng lại nói anh ta không hề đưa tập hồ sơ nào đến cho mình cả.
Mình có xem qua hồ sơ thì đó là những văn kiện bình thường, sau khi xem xong ông ta giả bộ không khoẻ nên nhờ mình đưa ra xe nhưng vừa ra đến nơi thì mình bị ngất đi và sau đó cũng không biết gì nữa.”
-“ Có chuyện đó ư???? tại sao cậu không nói với mình sớm hơn? rồi cậu có sao không để mình coi nào....”
-“ Mình không sao!!! Alex đã cứu mình đó, mình sợ mọi người lo lắng nên không dám nói, xem cậu kìa chưa gì đã cuống cuồng lên rồi...”
-“ Alex về nước??? anh ấy về khi nào vậy???”
-“ Cũng may là có Alex không thì mình cũng không biết mình sẽ như thế nào nữa.”
-“ Hay là nhờ Alex chứng minh giúp cậu???”
-“ Liệu được không?”
-“ Giờ thì cách nào cũng phải thử!”
nghĩ đến đây cô cũng hơi trần trừ nhưng thời hạn chỉ có ba ngày nên không thể loại bỏ một hy vọng nào được.
Về đến nhà thì trời cũng đã chập tối, mùa đông nên gió càng lạnh buốt hơn, cô hít một hơi sâu rồi bước vào nhà với tâm thái vui vẻ nhất có thể.
-“ Con về rồi sao??? nào mau tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi, nay có nhiều món ngon con thích đó!!!”
-“ Dạ! hì hì ...!mà Vú Phương này nếu con nghỉ việc thì bác có nuôi con không?”
-“ Bác nuôi con cả đời còn được nữa là...!sao thế công việc không ổn sao?”
-“ Dạ không ạ, chỉ làm làm nhiều nên con hơi mệt thôi!!!!”
-“ Bác sẽ ủng hộ con hết mình!!!”
-“ Yêu bác quá!!!!!”
Hai bác cháu đang ôm nhau tình cảm thì tiếng chuông ngoài cổng vang lên.
Trong đầu cô tưởng là Hạ Cúc vẫn chưa về nên vội ra mở cửa.
Nhưng ra đến nơi cô lại bất ngờ đến không tưởng....
-“ Bà Đinh??????????????”
-“ Ây da! cô bé ngày