Sau khi xem qua mấy bức ảnh, anh cau mày quay ra nói với người phụ nữ kia.
-“ Nếu như nhân viên của tôi lấy danh nghĩa Hàn Thị làm ảnh hưởng tới công ty mấy người thì tôi sẽ là người trực tiếp đứng ra giải quyết.
Còn chuyện riêng tư của gia đình các người hoàn toàn không liên quan đến Hàn Thị.
Vì vậy không ai được phép đến đây để làm loạn.
Tần phu nhân bà hiểu chứ???”
nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Hàn Đăng bà ta có hơi rùng mình.
-“ Xin thứ lỗi cho tôi mạo muội, đã phiền tới Hàn Tổng rồi.”
nói xong bà ta dùng ánh mắt sắc như dao nhìn về phía cô, tay chỉ thẳng vào cô rồi quát lớn.
-“ Còn cái loại chuyên đi quyến rũ đàn ông như mày không nên ở Hàn Thị, mày nên cảm ơn Hàn Tổng đi, biết điều thì đừng cố cặp kè với chồng người khác nữa kẻo có ngày khuôn mặt xinh đẹp này không còn nguyên vẹn đâu!!!”
nói xong bà ta quay người đi thẳng.
Chỉ để lại cô ở đó với nỗi tủi nhục to lớn, mọi người không ngừng xì xào nhưng rồi ai nấy cũng về lại vị trí để làm việc đơn giản họ cũng không muốn rước hoạ vào thân nên chẳng ai dám giúp cô cả.
Vừa hay Giám đốc Kiều đi tới, dù chưa rõ câu chuyện nhưng anh ta chủ động cởi áo vest rồi khoác lên người cô, cô run rẩy cố đứng dậy.
-“ Cảm ơn anh!”
-“ Được rồi!!!”
-“ Cô vào phòng gặp tôi ngay!”- anh lạnh lùng thốt lên.
cô chỉ biết cúi đầu bước phía sau anh, vừa vào đến cửa anh đập bàn cái “rầm” khiến cô giật bắn mình.
-“ Cô là người làm giả chữ kí của tôi đúng không???”
-“ Hàn Tổng??? anh nói gì tôi không hiểu???”
-“ Tôi hỏi lại một lần nữa cô và tên Tần tổng đó thông đồng với nhau đúng không???”
-“ Tôi không có???? tôi không hề biết chuyện này....?????”
-“ Vậy cô giải thích như thế nào về những bức ảnh kia?”
-“ Tôi thật sự không biết gì cả, hôm đó là ông ta giở trò...????”
-“ Giở trò??? cô gặp ông ta???”
-“ Hôm đó, tệp hồ sơ đặt trên bàn làm việc của tôi trên hồ sơ có ghi phải mang đến tận nơi cho Tần tổng không phải là chỉ thị của anh sao???”
-“ Không hề có tập hồ sơ nào cần gửi đến đó cả, bây giờ cô lại muốn quy trách nhiệm lên tôi???”
-“ Không phải Hàn Tổng chỉ thị sao?”
-“ Không chỉ thế cô còn lấy con dấu của tôi để hợp thức hoá việc huỷ bỏ hợp đồng....!Tôi thật không ngờ....”
-“ Anh tin tôi làm ra những việc đó???”
-“ Cô có thể tìm bằng chứng là mình vô tội hay không??? trong khi mọi chứng cớ đều nhắm vào cô..???”
-“ Cho tôi một chút thời gian được không??? tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy là tôi không làm gì sai trái cả...”
-“ Được, tôi cho cô ba ngày.
Tạm thời cô nghỉ việc ở công ty, sau ba ngày nếu cô không chứng minh được bản thân vô tội thì cô phải bỏ ra 5 tỷ để bồi thường thiệt hại ....”
-“ 5 Tỷ?????”
-“ Đó là cái giá phải trả, mọi bằng chứng tôi đều có ở đây!!!”
-“ Anh có tin tôi không?”
nghe được câu hỏi này từ cô anh bất giác im lặng, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy những tấm ảnh