Hoạt động gia đình, không có gì ngoài hai từ đơn giản.
Đầu tiên là khởi động, sau đó là đến phần lặn biển.
Mặt nước xanh biếc gợn sóng, Mạnh Ninh đứng trên bờ, âm thầm làm công tác tư tưởng cho bản thân --- quên đi sự cố rơi xuống nước, quên đi sự cố nhặt nội y.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Biết bơi không?” Giang Trạch Châu liếc sang, tầm mắt hạ xuống, đụng phải ánh mắt của cô, không ai rời đi.
Mạnh Ninh nói, “Biết một chút.”
“Vậy là tốt rồi.”
Anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô cũng vui vẻ phối hợp.
Phía trước, huấn luyện viên bơi lội thổi còi, nhắc nhở mọi người: “Các vị phụ huynh, vòng bơi ở dưới nước, tự mình nhặt lấy.”
Hết người này đến người khác nhảy xuống nước, nước bắn tung toé, khiến tiếng cười ngập tràn muôn nơi.
Giang Du Đinh đứng trên bờ, cái mông nhỏ hơi hếch lên, phần thân trên cong về trước, hai tay lắc lư qua lại. Bộ đồ bơi của cậu bé có màu đỏ đen theo phong cách Người Nhện, như tư thế lặn lại giống như một chú rùa nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu đã chuẩn bị cho cú nhảy sắp tới, giây tiếp theo, cả người nhảy xuống nước.
Nước bắn tung toé, cao hơn hai mét.
Mạnh Ninh nhắm mắt.
Cả mặt đều là nước.
Lúc mở mắt, tay phải bị người khác nắm lấy, bên tai vang lên một giọng nói: “Nhảy rồi---”
Còn chưa kịp phản ứng, Giang Trạch Châu đã kéo cô nhảy xuống nước.
Sóng nước lắc lưu, dưới mực nước, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Một khoẻ mạnh gây guốc, một mềm mại trắng nõn.
Giang Trạch Châu không buông tay, Mạnh Ninh cũng vậy.
Cho đến khi Giang Du Đinh trồi lên khỏi mặt nước, hét lớn: “Anh, em muốn chiếc vòng màu hồng.”
Giang Trạch Châu đè nén tiếc nuối nơi đáy mắt, khẽ nâng mắt lên. Năm ngón tay siết chặt chợt thả lỏng, tự do trong nước.
“Đàn ông con trai sao lại muốn màu hồng?”
“Con gái chắc hẳn rất thích màu hồng.” Hiển nhiên, Giang Du Đinh không chọn cho mình, mà chọn cho Mạnh Ninh, “Cô Tiểu Mạnh, cô thích màu hồng hay màu gì?”
Mặc dù Giang Du Đinh còn nhỏ, nhưng cậu rất quan tâm và để ý đến từng chi tiết.
Mạnh Ninh hỏi: “Em thích màu gì?”
Giang Du Đinh: “Đương nhiên phải để con gái làm chủ rồi.”
Ban ngày thì bị thúc giục kết hôn, bị ba mẹ gọi là “gái già”, đại khái chỉ có trong mắt Giang Du Đinh, cô mới là “con gái”.
Mạnh Ninh: “Màu hồng.”
Giang Du Đinh: “Được!”
Rất nhanh, Giang Trạch Châu đã quay lại với một chiếc vòng màu hồng.
Hoạt động gia đình, chính là để phụ huynh tham gia vào quá trình học bơi cùng con trẻ, cảm nhận được niềm vui cũng như khó khăn mà bơi lội mang lại.
Huấn luyện viên dẫn dắt dưới nước, phụ huynh và con trẻ học theo. Những đứa trẻ học cùng Giang Du Đinh đều chạc tuổi cậu, cha mẹ đi cùng đều là người trung niên khoảng ba đến bốn mươi tuổi. Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu, xen kẽ vào trong, trẻ đến mức khó hoà nhập.
Đúng lúc nghỉ giải lao.
Giang Du Đinh muốn uống nước, nhưng lười di chuyển, vì thế Giang Trạch Châu đến quầy đồ uống lấy cho cậu.
Có đứa trẻ đi tới, nói với Giang Du Đinh, “Tiểu Giang, đó là ba mẹ cậu sao?”
Giang Du Đinh lắc đầu: “Không phải, đây là anh trai và---”
Dừng một chút, cậu không biết nên giới thiệu Mạnh Ninh như thế nào.
Mạnh Ninh cũng do dự, rốt cuộc nên dùng thân phận gì để giới thiệu mới được.
Đứa trẻ trước mặt chớp mắt, chợt bừng tỉnh: “--- Đây là bạn gái của anh trai cậu sao? Tiểu Giang, chị dâu tương lai của cậu đẹp quá.”
Giang Du Đinh buồn bã.
Cậu bé là một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, ba mẹ quanh năm bận rộn với công việc, vì thế nuông chiều cậu còn hơn cả quản giáo cậu. Tính cách và hành vi của Giang Du Đinh, ở một mức độ nào đó, chịu ảnh hưởng lớn bởi Giang Trạch Châu. Cậu nghịch ngợm nhưng không bướng bỉnh, nghịch ngợm nhưng không gây rắc rối, chỉ thi thoảng đùa giỡn vài trò, phần lớn vẫn rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Cũng vì thế, không nói dối chính là cách đối nhân xử thế cơ bản nhất, cậu luôn tuân thủ theo điều này.
Đối với lời khen của các bạn, Giang Du Đinh rất vui mừng, muốn nói một câu: “Đúng thế, đây là bạn gái của anh trai tớ.”
Nhưng đây là lời nói dối.
Cậu cúi đầu, môi mấp máy rồi mím chặt.
Giây tiếp theo, đầu cậu nặng trĩu, có người xoa tóc cậu, một giọng nói lành lạnh truyền xuống, “Anh cũng thấy cô ấy rất đẹp.”
Giang Du Đinh kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh!”
Giang Trạch Châu: “Ừ.”
Anh cầm trên tay hai chai đồ uống, một cho Giang Du Đinh, một cho Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh nhận lấy đồ uống, động tác vặn nắp chai chợt dừng lại, hàng ngàn tâm tư trào dâng, khó nói thành lời.
Cô muốn nặn ra một nụ cười, mới phát hiện cơ mặt của mình không thể vận động, cả mặt tê dại, không chút biểu cảm. Cô đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Bước chân vội vàng, hấp tấp.
Giang Trạch Châu nhìn theo bóng lưng của cô, đôi mắt lạnh lùng che giấu khao khát chờ cơ hội.
Đứng trước bồn rửa tay.
Mạnh Ninh nhìn lên, thấy cô trong gương, mặt đỏ bừng bừng.
Sau khi nhìn chằm chằm mình trong gương mười giây, Mạnh Ninh đột nhiên xoay người đi vào phòng thay đồ, mở tủ lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Minh Chi. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Ba tiếng bíp vang lên.
Điện thoại kết nối.
“Chi Chi, cậu đừng nói gì cả, nghe tớ trước đã.” Giọng điệu của Mạnh Ninh rất nghiêm túc và bình tĩnh.
Thẩm Minh Chi chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu này của cô, nhất thời ngạc nhiên và giữ im lặng.
Mạnh Ninh nói: “Hình như, Giang Trạch Châu có tình cảm với tớ.”
Đầu dây bên kia, Thẩm Minh Chi hung hăng trợn trắng mắt. Cô gạt bàn phím bên cạnh sang một bên, tốc độ lời nói không chậm hơn tốc độ gõ bàn phím là bao, “Anh ta đã mời cậu đến tham gia hoạt động gia đình, thì cậu nên đoán được là anh ta có tình cảm với cậu rồi mới phải.”
“……” Mạnh Ninh nhận ra muộn màng, “Vậy sao?”
“……” Thẩm Minh Chi hỏi ngược, “Chẳng lẽ Giang Trạch Châu là người tuỳ tiện mời người