Trên đỉnh đầu Giang Trạch Châu là ngọn đèn hành lang, ánh đèn trắng phủ xuống khuôn mặt anh.
Cũng vào lúc này, Mạnh Ninh mới phát hiện ra, thực chất anh không phải là mắt một mí, mà có một lớp mí lót. Khi nhìn xuống, sẽ hiện ra một đường cong mỏng.
Có lẽ do cô im lặng quá lâu, Giang Trạch Châu lại hỏi: “Buổi tối còn bận gì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh kìm nén nhịp tim đang trào dâng của mình, “Tôi không mang theo đồ bơi.”
Không phải trả lời, nhưng lại là trả lời.
Giang Trạch Châu giải quyết thay cô: “Có thể mua.”
Mạnh Ninh mím môi, trầm mặc vài giây rồi đáp, “Vậy… đi thôi.”
Giang Trạch Châu: “Được.”
Giang Du Đinh gào thét vì vui mừng.
Tài xế ra hiệu: “Mau lên xe thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh đi đến cạnh Giang Trạch Châu, thương lượng: “Tôi lái xe đến đây, không ngồi cùng mọi người đâu.”
Trong gara chỉ có các loại xe thuộc ba tông màu đen, trắng và xám. Chiếc xe màu hồng của Mạnh Ninh đỗ cạnh, hiển nhiên bắt mắt.
Lúc đỗ xe, Giang Trạch Châu đương nhiên đã trông thấy. Anh giả bộ như không có chuyện gì, hỏi cô: “Đã đánh lại chìa khoá chưa?”
Mạnh Ninh: “Nửa tiếng là đánh xong rồi.”
Giang Trạch Châu: “Khá nhanh.”
Hầm để xe kín mít, tiếng xe nổ vang lên. Giang Du Đinh hưng phấn chạy lên xe trước, vẫy tay với Giang Trạch Châu và Mạnh Ninh ở phía sau: “Anh, hai người mau lên!”
Giang Trạch Châu điềm nhiên đáp: “Biết rồi.”
Đi thêm vài bước là tới xe của Mạnh Ninh, Giang Trạch Châu đi tới bên ghế lái, mở cửa cho cô.
“Tôi sẽ bảo tài xế lái chậm, cô đi theo sau cẩn thận là được.”
Giang Trạch Châu của hôm nay, ga lăng hơn thường, gần như đến mức nhiệt tình. Trong lòng Mạnh Ninh thoáng rung động, tiếp nhận mọi sự tiếp đãi đặc biệt, “Được.”
_
Ngoài trời đang mưa nhẹ.
Những hạt mưa to tựa hạt đậu rơi xuống tấm kính chắn gió, trượt tứ phía.
Tài xế nhà họ Giang lái xe ổn định, lại chu đáo, bảo trì tốc độ. Lúc đến đèn xanh đèn đỏ, cũng không cố vượt vài giây cuối, từ tốn dừng lại trong vạch kẻ quy định, luôn chắc chắn rằng xe của Mạnh Ninh đang theo sau.
Đèn xanh đèn đỏ ẩn sau màn mưa, tầm nhìn trước mắt cô trở nên mơ hồ.
Hết lần này đến lần khác, cảnh tượng ngoài cửa vừa rồi lại hiện về. Lời mời của Giang Trạch Châu, không nặng cũng không nhẹ: “Đi cùng nhé?”
Là… thích sao?
Rõ ràng anh biết, lời mời này mang ý nghĩa như thế nào. Anh là người ghét những hiểu lầm không đáng có với con gái, nhưng lại chủ động mời cô.
Nhưng yêu thầm, là một ánh mắt của anh cũng có thể bù đắp thời gian lâu tựa trời đất.
Mạnh Ninh không dám đa tình, bèn gọi điện cho Thẩm Minh Chi, cầu giúp đỡ.
Thẩm Minh Chi nghe xong, không lập tức trả lời câu hỏi của cô mà cười lạnh: “Tối hôm qua ai đã nói, sẽ không bao giờ thích Giang Trạch Châu nữa?”
“……” Mạnh Ninh nghẹn lại.
“Người đó không thể nào là tớ rồi nhỉ?”
Mạnh Ninh khẽ nói: “Có thể quên đi không?”
Thẩm Minh Chi chế nhạo, “Mạnh Ninh, cậu có thể có chính kiến chút không? Là chính cậu đã nói, không có ai dị ứng với mấy thứ đó cả, tớ thấy có mà dị ứng với cậu!”
Nhắc tới chuyện này, Mạnh Ninh trở nên tự tin hơn, “Giang Trạch Châu quả thực dị ứng với những thứ đó, có em trai anh ấy làm chứng.”
Thẩm Minh Chi ngẩn người: “Hả?”
Mạnh Ninh: “Giang Trạch Châu không lừa tớ, cũng không kiếm cớ để từ chối tớ, anh ấy thực sự dị ứng.”
Thẩm Minh Chi trầm mặc vài giây, “Cho nên? Chỉ vì anh ta không lừa cậu, cậu liền cùng anh ta tham gia hoạt động gia đình gì đó sao? Cậu mới bao nhiêu tuổi, đã làm mẹ của người ta rồi?”
Mạnh Ninh sửa lại, “Là chị dâu thì đúng hơn.”
Thẩm Minh Chi gần như tức giận đến bật cười, cười xong lại quay về với vẻ bất lực: “Tớ rất muốn ghi lại cảnh tối qua, cậu đã thề rằng không bao giờ thích Giang Trạch Châu nữa.”
Mạnh Ninh chột dạ, do dự hồi lâu cũng không thể phản bác.
Thẩm Minh Chi lặp lại lời cô nói ngày hôm qua: “Cậu thực sự không tin tớ sao?”
Mạnh Ninh đỏ mặt, không thể tiếp tục cuộc trò chuyện, bắt đầu viện cớ, “Alo, có nghe thấy tớ nói gì không?”
Thẩm Minh Chi: “Nghe thấy, rất rõ.”
Mạnh Ninh cố tình lắp bắp: “Hả? Có, có nghe rõ, rõ không-----”
Thẩm Minh Chi cạn lời: “Mạnh Ninh, cậu giả vờ làm cái gì? Tín hiệu rất tốt, khỏi diễn.”
Mạnh Ninh không diễn nổi nữa, dứt khoát ném lại một câu, “Cậu nói gì cơ, sao tớ không nghe được nhỉ?”
Giây tiếp theo, Mạnh Ninh liền cúp máy.
Đối mặt với cuộc gọi vừa gián đoạn, Thẩm Minh Chi nghiến răng, “Đồ xấu xa!”
_
Thứ Bảy là hoạt động gia đình thường kỳ ở bể bơi.
Để phù hợp với giờ giấc làm việc của phụ huynh và người nhà, bể bơi đặc biệt bố trí hoạt động gia đình vào tối thứ Bảy. Vì thế, bể bơi đã chuẩn bị bữa tối đặc biệt. Khi sự kiện kết thúc, phụ huynh và con nhỏ có thể dùng bữa tại sảnh bên ngoài. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Bể bơi nằm trong trung tâm mua sắm.
Đúng lúc Mạnh Ninh không có đồ bơi, có thể thuận tiện mua một bộ.
Suy cho cùng, Nam Thành không phải thành phố ven biển, không có cửa hàng đồ bơi chuyên dụng. Muốn mua đồ bơi, phải đến cửa hàng bán đồ nội y.
Mạnh Ninh xấu hổ, không có lá gan để Giang Trạch Châu đi cùng cô. Vì thế sau khi đỗ xe, cô giả vờ bình tĩnh và nói, “Mọi người lên trước đi, tôi tự đi mua đồ bơi.
“Tiểu Giang lên trước rồi.” Giang Trạch Châu ra hiệu, nâng cằm về phía hai người một lớn một nhỏ cách đó không xa.
Mạnh Ninh im lặng: “Còn anh?”
Giang Trạch Châu lãnh đạm đáp: “Đi cùng cô.”
Khoé miệng Mạnh Ninh hơi cong lên, giọng điệu có chút miễn cưỡng, “Thật ra, anh không cần đi cùng tôi.”
Giang Trạch Châu nâng cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ: “Còn sớm, chúng ta đi mua đồ bơi trước, sau đó lên tìm Tiểu Giang.”
Ngữ khí của anh nhàn nhạt, mang theo khí thế không thể từ chối. Mạnh Ninh mím môi, “Được.”
Rất nhanh đã tìm thấy một cửa hàng bán nội y, Giang Trạch Châu dừng lại ở lối đi của trung tâm thương mại, “Tôi đứng đợi bên ngoài.”
Bên trong trưng bày các thể loại đồ lót, có cả bảo thủ có cả hở hang, màu đỏ nồng nhiệt như lửa, màu trắng ngây thơ quyến rũ, mà đen ma mị câu dẫn. Những khách hàng đi lại trong cửa hàng, đều là phụ nữ. Một người đàn ông như Giang Trạch Châu, không thể hoà nhập vào thế giới đó.
Mạnh Ninh mỉm cười, “Tôi sẽ cố gắng nhanh một chút.”
Đồ bơi được đặt ở một góc trong cửa hàng, biết cô có ý định mua đồ bơi, nhân viên bán hàng đã nhiệt tình quảng bá những bộ mới nhất năm nay. Mí mắt Mạnh Ninh khẽ động, ánh mắt quét qua mấy bộ bikini, cuối cùng dừng ở một bộ màu trắng.
Hai dây thắt qua cổ, ôm lấy ngực, lộ ra bờ vai và xương quai xanh, may mà phần eo không hở ra ngoài, bên dưới thiết kế theo kiểu chân váy, thuần khiết vô cùng.
Nhân viên bán hàng không ngần ngại khen ngợi: “Bộ đồ bơi này rất phù hợp với người có khuôn ngực đầy đặn, vòng