Động tác lau tóc của Giang Trạch Châu đột nhiên dừng lại, ngay lập tức, sắc mặt trở nên vô cảm: “Mới sáng sớm cậu đã chạy tới đây để chọc giận tớ phải không?”
Sau khi phản ứng lại lời mình vừa nói, Chu Dương xoa lông mày, cảm thấy bản thân thật nực cười, “Không phải, chỉ đùa một chút thôi.”
Chuông cửa vang lên, bữa sáng đã tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bữa sáng của Duyệt Giang Phủ, ngập tràn màu sắc và hương vị.
Chu Dương vừa tỉnh dậy đã chạy đến đây, chưa ăn sáng, bèn ngồi xuống trước mặt Giang Trạch Châu dùng bữa.
“Phải rồi, rốt cuộc tối qua cậu đã đi đâu?” Chu Dương hỏi.
“Ở nhà.”
“Ba mẹ cậu đi đâu rồi sao?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao toàn thân nồng nặc mùi rượu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Trạch Châu không đáp, cúi đầu ăn sáng.
Anh cúi đầu, đôi mắt và lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi trông thấy, không phải tắm rửa là có thể rửa sạch. Bình thường Giang Trạch Châu không nói nhiều, hiện tại càng thế, xung quanh như bao bọc bởi một luồng khí lạnh run.
Chu Dương rất ít khi thấy trạng thái này của anh, vì thế im lặng, không hỏi thêm.
Ăn sáng xong, Giang Trạch Châu về phòng ngủ bù.
Chu Dương không có việc gì, ngồi ngoài phòng khách xem phim.
Bộ phim ba tiếng, đặc biệt dài. Lúc bài hát kết thúc phim kết thúc, tiếng đồng hồ báo thức trên điện thoại ở góc phòng khách cũng vang lên. Chu Dương tưởng là điện thoại của mình, nhưng chạm vào màn hình một cái, mới phát hiện không phải, bèn lần theo tiếng nhạc để tìm điện thoại.
Một giờ chiều.
Giang Trạch Châu làm gì mà đặt báo thức vào giờ này?
Đoán chừng là có chuyện.
Chu Dương cầm điện thoại, gõ cửa phòng Giang Trạch Châu vài lần, bên trong mới có động tĩnh.
Cửa vừa mở ra, Giang Trạch Châu sắc mặt tái nhợt, “Chuyện gì?”
Chu Dương: “Báo thức của cậu kêu, có công việc sao?”
Giang Trạch Châu khẽ nhấc mi, trong mắt mang theo một tia lạnh nhạt, “Không, cài bừa thôi.”
Anh nhận điện thoại từ tay Chu Dương.
Chu Dương: “Cậu bị bệnh rồi?”
Giang Trạch Châu trở lại phòng, nằm lên giường. Trên tủ đầu giường, là lọ thuốc hạ sốt còn chưa đậy nắm và nửa cốc nước.
Chu Dương nhìn Giang Trạch Châu vừa ngủ thiếp đi, trầm mặc hồi lâu, cảm thấy Giang Trạch Châu của hôm nay, im lặng đến lạ thường, như thể đã mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh về Giang Trạch Châu, mặc dù Giang Trạch Châu cả ngày giao dịch với tiền bạc, nhưng anh không bận tâm quá nhiều đến của cải.
Rốt cuộc, Giang Trạch Châu đã xảy ra chuyện gì?
Chu Dương không hiểu nổi.
_
Lúc Giang Trạch Châu đang ngủ say, thì Mạnh Ninh vừa tỉnh giấc, đang dọn dẹp quần áo trong phòng thay đồ.
Quần áo chất thành đống trên mặt đất như một ngọn đồi, Thẩm Minh Chi đứng cạnh cửa, ánh mắt sắc bén quét qua chiếc áo sơ mi size lớn ẩn trong đống váy. Cô ấy duỗi ngón tay cầm lên, cổ áo bên trong in nhãn hiệu đắt đỏ.
Kích cỡ này, là của đàn ông.
Cô ấy liếc qua Mạnh Ninh: “Của tên nào đây?”
Mạnh Ninh nhìn sang, bình tĩnh đáp: “Giang Trạch Châu.”
Thẩm Minh Chi đột nhiên cảm thấy chiếc áo trong lòng bàn tay có chút nóng.
Mạnh Ninh gấp quần áo xong, đưa tay về phía cô ấy: “Đưa cho tớ.”
Thẩm Minh Chi làm theo, “Cậu muốn trả lại cho anh ta?”
Mạnh Ninh cúi đầu, sắc mặt lãnh đạm, “Không trả.”
Thẩm Minh Chi: “Ồ.”
Mạnh Ninh: “Chiếc áo đắt như vậy, có thể bán được không ít tiền.”
Thẩm Minh Chi muốn cười: “Cậu mà thiếu chút tiền này chắc?”
Mạnh Ninh ngồi khoanh chân trên mặt đất, nghe xong, động tác gấp quần áo dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn lên Thẩm Minh Chi.
Một lúc sau, cô nản lòng, không nói nên lời: “Bao giờ tớ nhớ anh ấy rồi, sẽ dùng chiếc áo này làm cái cớ, để gặp và trả anh ấy.”
Thẩm Minh Chi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô, cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Giang Trạch Châu.
Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu.
Cả hai đều khó nắm bắt như nhau.
Một người lúc nóng lúc lạnh.
Một người thiếu quyết đoán. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
“Chi Chi, tớ nghĩ thông rồi, có lẽ so với việc ở bên anh ấy, thì tớ thích trạng thái yêu thầm anh ấy hơn.” Dường như đoán được sự do dự của Thẩm Minh Chi, Mạnh Ninh chủ động giải thích, “Tớ yêu thầm Giang Trạch Châu, bởi anh ấy tuấn tú, chu đáo, dịu dàng, sự nghiệp thành công… là một người đàn ông hoàn hảo. Một Giang Trạch Châu hoàn hảo như thế, chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của tớ. Còn Giang Trạch Châu của hiện thực, có lẽ không tốt đến vậy.”
Thực ra, trước ngày hôm qua.
Giang Trạch Châu của hiện thực và Giang Trạch Châu trong trí tưởng tượng của Mạnh Ninh, hoàn toàn giống nhau.
Hoàn hảo không chê vào đâu.
“Cho nên?” Thẩm Minh Chi hỏi, cô ấy cần một câu trả lời dứt khoát.
“Cho nên, tớ quyết định---” Mạnh Ninh cao giọng, nói với vẻ hùng hồn, “Được đến đâu, hay đến đó.”
Nửa câu trước, đúng thật rất hùng hồn.
Nửa câu sau, mất tinh thần đến khó tin.
Thẩm Minh Chi bất lực đứng trước mặt cô, bình luận: “Tớ không biết phải nói thế nào nữa, nhưng nếu như cậu lấy ra được chút dáng vẻ dứt khoát trong công việc, thì đã không như thế này rồi.”
Mạnh Ninh từ trước đến giờ đều như vậy, thích nghi với mọi hoàn cảnh, được ngày nào hay ngày đó.
Cuộc sống của cô, cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Ba là doanh nhân, mẹ là giáo sư Đại học, xuất thân trâm anh thế phiệt, nền tảng giáo dục lại tốt, là cuộc sống mà biết bao nhiêu người mơ ước. Một người sinh ra trong một gia đình có nền tảng tốt, có thể cảm nhận ngay từ cử chỉ nhất động, Mạnh Ninh chính là người như vậy. Cô dịu dàng và chu đáo, tốt bụng và hào phóng, gần như không bao giờ nóng nảy. Cho dù bị người khác vu khống và đả kích thế nào, cô cũng chỉ cười nhạt cho qua.
Một Mạnh Ninh lãnh đạm, chỉ với những chuyện liên quan đến Cello, mới trở nên đặc biệt cố chấp.
Cô tốt nghiệp từ học viện âm nhạc nổi tiếng thế giới.
Ngay trước khi tốt nghiệp, cô đã nhận được hàng chục lời mời làm việc trong và ngoài nước, bao gồm nhiều dàn nhạc giao hưởng hàng đầu thế giới. Nhưng cô kiên quyết chọn quay về Trung Quốc, để trở thành nghệ sĩ Cello trẻ tuổi nhất vũ đoàn Nam Thành.
Trong cuộc sống, cô thường mặc theo số phận, không tranh đua với đời.
Trong công việc, cô cẩn thận tỉ mỉ, trong cương có nhu.
Nhắc đến công việc, ánh mắt Mạnh Ninh chợt sáng lên: “Phụ nữ phải đấu tranh cho sự nghiệp, đàn ông có thể bỏ rơi tớ, nhưng sự nghiệp thì không bao giờ. Đối với công việc, đương nhiên phải nghiêm túc rồi. Nhưng nếu là đàn ông, thì tuỳ thôi.”
Thẩm Minh Chi gật đầu phối hợp: “Chính xác, vậy thì cứ được đến đâu hay đến