Tính tình Mạnh Ninh rất tốt, thậm chí có thể nói rằng chưa từng nóng nảy hay cáu gắt, nhưng điều này không có nghĩa là cô không ghi thù.
Mọi thứ ngày hôm qua vẫn khắc sâu trong tâm trì, ngay cả ánh mắt anh nhìn cô, Mạnh Ninh còn nhớ rõ, sự lạnh nhạt và xa cách vạn dặm của anh.
Ăn miếng trả miếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Trạch Châu đối xử với cô như thế nào, cô sẽ đối xử với Giang Trạch Châu như thế.
Không liếc mắt lấy một cái, cô rời khỏi gara để xe. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, không nhanh không chậm đi theo cô. Mạnh Ninh không quay đầu, không dừng bước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc thay giày ở cửa ra vào.
Người đằng sau theo sát.
Cô cúi đầu đi dép lê, ánh mắt sượt qua bàn tay đang cầm lấy đôi dép lê tối màu cùng tầng tủ.
Tĩnh mạch trên mu bàn tay rõ ràng, nước da hơi trắng bệch, không có chút máu.
Lối vào rộng rãi, tình cờ anh lại đứng rất gần cô, hơi thở của cô như hoà quyện với hơi thở của anh, thoang thoảng tựa tuyết tùng, quét qua nửa người đang nghiêng về phía anh của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người ăn ý, không ai nói chuyện.
Giang Trạch Châu chỉ cúi đầu thay giày, sau đó, vươn tay đóng cửa tủ.
Dì bảo mẫu nghe thấy động tĩnh, chạy tới chào hỏi: “Cô Tiểu Mạnh, cô tới rồi sao.”
Mạnh Ninh lịch sự đáp: “Vâng.”
Cô đi qua bảo mẫu, bước lên lầu.
Phía sau, bảo mẫu kinh ngạc kêu lên: “Đại thiếu gia, sao sắc mặt cậu tệ như vậy?”
Giang Trạch Châu ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn, “Phát sốt rồi.”
Bước chân khựng lại một giây, chỉ một giây, Mạnh Ninh lại tiếp tục bước lên.
Cuộc đối thoại, càng lúc càng xa.
“Đã đi bệnh viện chưa.”
“Không đi.”
“Như thế sao được, tôi gọi bác sĩ đến khám cho cậu.”
“Tôi uống thuốc hạ sốt rồi, ngủ một giấc sẽ đỡ.”
“……”
“……”
Góc cầu thang.
Mạnh Ninh dừng lại, mười ngón tay siết chặt, nắm lấy quai túi, kiềm chế không quay đầu lại. Cô hít sâu một hơi, bước về phía trước, đẩy cửa phòng luyện đàn, khoé môi nở một nụ cười ôn hoà, “Tiểu Giang.”
Giang Du Đinh, người đang ôm cây đàn Cello, vui vẻ nói: “Cô Tiểu Mạnh.”
Cánh cửa đóng lại.
Ánh nắng gay gắt chiếu qua cửa sổ kính sát đất.
Xua tan đi vài phần lạnh lẽo và bất an nơi đáy lòng cô.
Mạnh Ninh rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, tiến vào trạng thái công việc.
Mạnh Ninh của công việc, rất nghiêm túc và chú tâm, không chỉ vậy còn cẩn thận tỉ mỉ. So với giáo viên dạy đàn Cello trước đây của Giang Du Đinh, chỉ có hơn chứ không có kém.
Nhưng giữa người với người, có lẽ thật sự gặp nhau bởi duyên số. Giang Du Đinh rất thích cô, cho dù Mạnh Ninh có chỉ trích cậu, cậu đều không đỏ mắt mà mím môi, nghiêm túc nói: “Xin lỗi cô, lần sau em sẽ không phạm phải lỗi này nữa.”
Ánh mặt trời dần dần chuyển thành vầng hào quang ấm áp, âm nhạc buồn tẻ bỗng trở nên vui tươi.
Nốt cuối cùng kết thúc.
Mạnh Ninh vỗ tay: “Chơi rất hay, đã tiến bộ nhiều rồi.”
Giang Du Đinh không hề nghiêm tốn, “Em cũng thấy em chơi rất hay.”
Ngũ quan của cậu bé có bảy phần giống Giang Trạch Châu, nhưng Mạnh Ninh nghĩ, Giang Trạch Châu tuyệt đối sẽ không bao giờ giống như cậu, mỉm cười không chút do dự. Giang Trạch Châu luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhất là khi đối diện với cô. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Thật dễ mất tập trung.
Giang Du Đinh không nhận ra sự phân tâm của cô, tiếp tục lải nhải.
Khoé miệng Mạnh Ninh cong lên, cúi đầu thu dọn đồ đạc. Thu dọn xong, muốn đi vệ sinh, cô đặt túi xách xuống, đứng dậy ra khỏi phòng.
Nhà vệ sinh nằm đầu kia của hành lang, một hành lang dài, bao phủ bởi ánh sáng ngoài cửa sổ. Hoàng hôn kéo dài theo bóng cô, dần đến nơi tối tăm, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng.
Một giây tiếp theo, cửa phòng phía trước mở ra, trong bóng tối có người xuất hiện.
Mạnh Ninh làm như không nhìn thấy, tự mình đi về phía trước. Lúc đi qua Giang Trạch Châu, rốt cuộc vẫn là không kìm được, trong mắt đều là anh. Khắp nơi, chỉ có anh.
“Mạnh Ninh.”
Giọng anh yếu ớt, Mạnh Ninh tiến lên hai bước rồi dừng lại, xoay người.
“Giang Trạch Châu, anh---”
Lời nói đột ngột dừng lại.
Hai mắt Mạnh Ninh tối sầm, cả người Giang Trạch Châu lao về phía cô mà không hề báo trước. Cằm anh áp vào cổ cô, nhiệt độ cơ thể nóng đến doạ người, hệt như một cái bếp lò. Ngay cả hơi thở cũng nóng như thiêu đốt, không thua gì gió hè oi bức bên ngoài.
Chiều cao và cân nặng nam nữ có sự chênh lệch lớn, anh dựa vào cô như thể bất tỉnh. Mạnh Ninh chật vật đỡ anh, khẽ gọi: “Giang Trạch Châu.”
“Giang Trạch Châu?”
“Giang Trạch Châu, anh không sao chứ?”
“……”
“……”
Không có tiếng đáp.
Mạnh Ninh vội vàng gọi bảo mẫu đang bận rộn dưới lầu: “Dì ơi, Giang Trạch Châu ngã bệnh rồi.”
Bảo mẫu vừa nghe thấy tiếng gọi liền đi tới, trông thấy cảnh tượng này, chân tay hoảng loạn cả lên, “Có, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Mạnh Ninh: “Dì giúp cháu đỡ anh ấy vào phòng đã.”
Bảo mẫu: “Được.”
Hai người gần như nửa kéo nửa đỡ, cuối cùng đã đưa Giang Trạch Châu trở về giường. Dì bảo mẫu xuống lầu gọi cho bác sĩ gia đình, trong phòng chỉ còn lại duy nhất Mạnh Ninh.
Tàn nhẫn bỏ mặc anh, hay vào phòng tắm lấy khăn ướt đắp cho anh, Mạnh Ninh do dự vài giây, cuối cùng không nhịn được, chọn vế sau.
Trán và thái dương Giang Trạch Châu đều đổ mồ hôi lạnh.
Mạnh Ninh lấy khăn ướt ra lau cho anh, lau được một nửa, Giang Trạch Châu chợt mở mắt.
Có lẽ là do ngã bệnh, lông mày của Giang Trạch Châu không được sắc nét như thường. Đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu, nhưng trong mắt trống rỗng và lạnh nhạt, không có chút cảm xúc nào. Hệt như một dòng sông khô cạn, vô hồn.
“Mạnh Ninh.”
Anh không nhìn cô, chỉ đối mặt với trần nhà. Thật lâu sau, khoé miệng hơi nhếch lên, mang theo sự thương hại và chế nhạo với chính bản thân mình. Anh nói: “Trong mắt em, có phải tôi rất giống một tên hề?”
Sáng nắng chiều mưa, lúc nóng lúc lạnh, xa cách cô, nhưng lại không kìm được mà muốn đến gần cô.
Ngay cả Giang Trạch Châu cũng cảm thấy mình giống một tên hề.
_
Mạnh Ninh cảm thấy, bản thân mới giống một tên hề.
Một tên hề mà Giang Trạch Châu gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi.
Lúc thì anh mời cô tham gia hoạt động gia đình, lúc thì anh xem cô như người xa lạ, lúc thì nói với cô những điều mập mờ khó hiểu.
Mạnh Ninh thở dài một cách nặng nề.
Cô không hiểu.
Có lẽ đúng như lời cô đã nói, cô thích Giang Trạch Châu, nhưng là Giang Trạch Châu trong trí tưởng tượng của cô, chứ không phải Giang Trạch Châu trước mắt. Tưởng tượng và hồi ức luôn rất đẹp, còn hiện thực thì là một cú đả kích.
Được bước nào, hay bước đó.
Trước khi bác sĩ gia đình đến, Mạnh Ninh rời đi. Cô không phải bác