Hai người nằm trên giường trò chuyện cả đêm.
Chủ đề xoay đi xoay lại, rồi lại về Giang Trạch Châu.
Thẩm Minh Chi hỏi cô: “Cậu tính như thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh ngẩng đầu, tư thế cao ngạo, thoải mái nói: “Giống như đã nói với cậu thôi, cho dù tớ đi xem mắt gặp phải Giang Trạch Châu, cũng sẽ không có bước phát triển tiếp theo với anh ấy.”
Thẩm Minh Chi: “Không tồi, khí phách lắm.”
Mạnh Ninh: “Dù sao, Giang Trạch Châu sẽ không xem mắt.”
Thẩm Minh Chi: “……”
Căn phòng bỗng im lặng.
Rất lâu sau, khi mà Thẩm Minh Chi cho rằng sẽ không có đoạn sau, thì Mạnh Ninh xoay người lại. Một bông tuyết rơi xuống cửa sổ, phát ra âm thanh nặng nề, nụ cười của cô mang theo chút thê lương, “Có lẽ, tớ thật sự không thích Giang Trạch Châu nữa rồi.”
Thẩm Minh Chi sững sờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng giọng cô lại thay đổi, thanh âm mang theo vài phần ngọt ngào và dịu dàng, “Ngày mai là Tết Dương lịch, tớ có linh cảm rằng qua năm mới, tớ sẽ gặp được người thích hợp, có một mối tình mặn nồng với người đó.”
“Mặn nồng cỡ nào, là kiểu một câu không vừa ý liền rơi giác mạc sao?”
“Thẩm Minh Chi, cậu---!”
Hai người cười nói vui vẻ, đem hết những chuyện rắc rối quẳng ra sau đầu.
Cười đùa đến mệt, mỗi người lăn sang một góc, ngủ thiếp đi.
Sau một đêm ngon giấc, Mạnh Ninh tỉnh dậy, kéo vali trở về nhà. Nơi cô trở về là nhà của ba mẹ đẻ, nửa năm không về, vừa bước vào cửa thì cả nhà vắng lặng không bóng người.
Mạnh Ninh gọi điện thoại cho mẹ cô.
Đầu dây bên kia rất an tĩnh, mơ hồ nghe được tiếng đàn, giọng Lưu Bạch cũng rất nhẹ: “Sao vậy, Ninh Ninh?”
Mạnh Ninh: “Mẹ, ba mẹ không ở nhà sao?”
Lưu Bạch: “Không có, mẹ và ba con ra ngoài ăn tối.”
Trầm mặc vài giây.
Lưu Bạch bừng tỉnh, “Hôm nay con về nhà?”
Mạnh Ninh bất lực, “Mẹ, sáng hôm qua con mới gửi Wechat cho mẹ, nói hôm nay sẽ về nhà ăn cơm trưa. Quay đi quay lại, mẹ đã quên mất con rồi sao?”
Đầu dây truyền đến tiếng ồn ào.
Dường như Lưu Bạch đã tìm được một nơi yên tĩnh, thanh âm cũng rõ ràng hơn rất nhiều: “Xin lỗi con gái, mẹ quên mất. Con chưa ăn trưa phải không, vậy thì đến đây đi, mẹ gửi địa chỉ cho con.”
Không đợi Mạnh Ninh phát biểu ý kiến, đối phương đã trực tiếp cúp máy.
“……”
Mạnh Ninh nhìn màn hình đen kịt, không nói nên lời, chỉ đành thở dài.
Màn hình lại sáng lên, trên điện thoại hiển thị một tin nhắn, là địa chỉ mẹ cô chia sẻ. Sau khi nhìn thấy tên nhà hàng, ánh mắt Mạnh Ninh lập tức thay đổi.
----- Duyệt Giang Phủ, hội sở cao cấp bậc nhất Nam Thành.
----- Giang trong Duyệt Giang Phủ, là Giang trong Giang Trạch Châu.
Đổi thành Mạnh Ninh của nửa năm trước, cô nhất định sẽ nắm bắt mọi cơ hội để có thể gặp được Giang Trạch Châu. Nhưng cô của hiện tại, chần chừ do dự, không biết nên đi hay không. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Trong lòng đã nói một vạn lần là không đi nữa, nhưng kết quả của lần thứ một vạn lẻ một, vẫn là đi đến đó xem sao.
Giống như trò chơi tung đồng xu, hai mặt đồng xu đều là đi, chỉ khi đồng xu dựng thẳng, mới là không đi.
Nhưng đồng xu thì sao có thể dựng thẳng trên mặt đất chứ?
Ngày nghỉ Tết Dương lịch, giao thông gần như tê liệt.
Mạnh Ninh mắc kẹt trong đường hầm vào thời gian cao điểm, buồn chán nghịch điện thoại. Mà không biết rằng, trong phòng tiệc của Duyệt Giang Phủ, đang dàn dựng một màn kịch lớn.
Lưu Bạch cúp điện thoại, trở về phòng tiệc.
Bà nắm tay chồng, mỉm cười các cặp vợ chồng trước mặt: “Thật xin lỗi, con gái tôi gọi tới.”
“Nghe nói, con gái bà là nghệ sĩ Cello, đang làm việc tại vũ đoàn ballet Nam Thành?”
“Đúng thế.”
Lời vừa thốt ra, đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Một số cặp vợ chồng cũng bước tới.
Bữa tiệc hội thương Nam Thành được tổ chức một năm một lần, định tại Duyệt Giang Phủ. Người tham gia đều là hội viên hội thương, chỉ có vài cặp đôi trẻ trung, còn đại đa phần đều là những cặp vợ chồng trung niên dẫn theo con cái.
Bề ngoài là một cuộc mở rộng mối quan hệ, thực chất là hình thức khác của xem mắt.
Người trẻ tuổi chưa kết hôn, được ba mẹ dẫn tới, làm quen lẫn nhau.
Làm quen từng người một, cho đến lượt Lưu Bạch và Mạnh Xuyên---
Bất cứ ai quen biết Mạnh Xuyên đều biết, ông có một cô con gái, không chỉ rất xinh đẹp mà còn vô cùng tài năng. Cô là nghệ sĩ Cello, đang làm việc tại vũ đoàn ballet Nam Thành. Vòng bạn bè của ông, cũng thường xuyên đăng tải ảnh con gái.
Hôm nay, lại không thấy ông dẫn con gái theo.
“Lão Mạnh, ông làm sao thế, không phải đã nói dắt con gái đến để mọi người làm quen chút sao?”
Thực ra, Mạnh Xuyên không hề muốn dẫn Mạnh Ninh đến những nơi như thế này. Thoạt nhìn lộng lẫy xa hoa, kiều diễm chói mắt, nhưng trên thực tế, bọn họ đều coi hôn nhân là một cuộc làm ăn, cố gắng tìm một nửa môn đăng hậu đối, kết thành lương duyên.
Tình yêu không dựa vào xuất thân và gia thế, mà dựa vào tình cảm đôi bên.
Ông nhìn vợ mình, hỏi: “Sao Ninh Ninh lại gọi cho bà?”
Lưu Bạch duy trì nụ cười trên môi, nghiến răng, khẽ nói: “Hôm nay con bé về nhà, sao ông không nhắc tôi?”
Mạch Xuyên nói thẳng: “Tôi không muốn con bé đến đây.”
Lưu Bạch cầm lấy tay ông, đổi thành nhéo: “Ông cứ chiều theo nó đi, với lối sống tự do tự tại của con bé, đoán chừng cả đời cũng không gả ra ngoài được.”
Mạnh Xuyên run lên vì đau, nhận sai kịp thời: “Bà xã, tôi sai rồi.”
Xung quanh càng lúc càng nhiều người, Lưu Bạch dừng động tác, giả vờ như đang giúp chồng kéo tay áo, dáng vẻ yêu kiều và dịu dàng. Bà khẽ cười, “Ninh Ninh sẽ tới sớm thôi.”
Ngay khi dứt lời, sự háo hức và mong đợi loé lên trong mắt mọi người.
Sau đó, một gia đình rồi hai gia đình, lần lượt đi tới, giới thiệu con trai bọn họ như một chiêu trò bán hàng.
Có người được hoan nghênh và chào đón như thế, đương nhiên sẽ có người bị đối xử lạnh nhạt.
Trong đám đông, chợt vang lên một giọng nói: “Đừng tưởng rằng con gái mình đẹp như thế, ưu tú như thế là hay. Trước