Trên thực tế, Giang Trạch Châu chỉ có Mạnh Ninh là đối tượng xem mắt.
Hơn nữa, sau Mạnh Ninh, ba mẹ Giang Trạch Châu cũng không giới thiệu bất kỳ ai cho anh nữa.
Không có lý do nào khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau buổi xem mắt ngày hôm đó, Giang Trạch Châu đưa Mạnh Ninh về nhà, rồi lái xe về Văn Lan Phủ.
Xe còn chưa vào gara, đã bị Ngô Miểu chặn lại. Ngô Miểu đi theo Giang Trạch Châu từng bước, nhíu mày hóng hớt, “Con đến xem mắt sao? Người ở Duyệt Giang Phủ nói hôm nay con ăn không hết đồ, đã đóng gói mang về. Nói trước, mẹ không hỏi con ăn cơm với ai, là nhân viên nói rằng, con ăn cơm với một cô gái.”
Ý chính vẫn là “Con đến xem mắt phải không”.
Ngô Miểu đi theo Giang Trạch Châu đến ngoài cửa phòng.
Người đặt câu hỏi, từ một trở thành hai.
Một cao một thấp, một nam một nữ, hai người đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt loé lên vẻ tò mò.
Ngô Miểu thực sự rất tò mò.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Du Đinh cũng vậy, nhưng sự tò mò của cậu bé còn ẩn chứa so sánh-----
“Cô gái đó có đẹp không? Có đẹp như cô Tiểu Mạnh không? Anh, em nói với anh, nếu không đẹp bằng cô Tiểu Mạnh, em sẽ không bao giờ đồng ý!”
Ngô Miểu thắc mắc: “Cô Tiểu Mạnh là ai?”
Chẳng trách bà không biết, giáo viên dạy kèm của Giang Du Đinh thực sự quá nhiều, cho dù là giáo viên luyện đàn cũng đã chia thành mấy loại: piano, violin, cello và cả trống. Đặc biệt là giáo viên Cello, mỗi lúc một người. Ngô Miểu có sự nghiệp riêng, là một nữ cường nhân, vì thế bà không dành quá nhiều thời gian cho những vấn đề tầm thường như họ tên giáo viên của con trai mình.
“Cô Tiểu Mạnh là giáo viên con yêu thích nhất, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, con đều không nhịn được mà mỉm cười.”
“Trông cô ấy rất buồn cười sao?”
Giang Du Đinh tức giận, hai tay chống nạnh, “Cô ấy vô cùng xinh đẹp! Không buồn cười!”
Hiếm khi thấy cậu bé nổi giận, Ngô Miểu nhanh chóng nhận sai: “Xin lỗi, là mẹ hiểu lầm rồi.”
Giang Du Đinh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi. Vài giây sau, mới buồn bã nói, “Cô Tiểu Mạnh không giống mọi người, mỗi lần cô ấy nói chuyện với con, đều cúi người xuống. Khác hẳn với mọi người, cậy cao mà bắt con ngẩng đầu, đau cả cổ.”
Lời trách móc của trẻ con, vừa ấu trĩ vừa hài hước.
Nhưng hai người không cười nổi.
Vấn đề liên quan đến tôn trọng cậu bé, người làm cha làm mẹ đáng lẽ phải đi đầu thực hiện, nhưng Ngô Miểu không làm được, Giang Trạch Châu cũng không. Người thực sự làm được, lại là một người ngoài.
Giang Trạch Châu nheo mắt nhìn Giang Du Đinh, “Nói tóm lại, trong mắt em, Mạnh Ninh đâu đâu cũng tốt, phải không?”
Giọng điệu của Giang Du Đinh chắc như đinh đóng cột: “Đúng thế, trong mắt em, cô Tiểu Mạnh đâu đâu cũng tốt.”
“Đợi đã---”
Đột nhiên nhắc đến tên đầy đủ, khiến Ngô Miểu tỉnh táo trở lại, “Cô Tiểu Mạnh tên là gì? Mạnh Ninh?”
Giang Du Đinh: “Vâng.”
Ngô Miểu đảo mắt, nhìn sang Giang Trạch Châu, “Nếu mẹ nhớ không lầm, đối tượng xem mắt mẹ giới thiệu cho con tối nay, mang họ Mạnh, tên một chữ Ninh?”
Hai mẹ con trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu nhàn nhạt nâng khoé môi: “Là cùng một người.”
Ngô Miểu sửng sốt, “Con biết là cô bé, mà vẫn đi? Hay nói là, con biết là cô bé, nên mới đi?”
Hai câu hỏi, khác nhau vài chữ, nhưng nguyên nhân hậu quả, cách nhau hai cực.
Vế trước, không hứng thú, đi tới đó làm gì? Giang Trạch Châu là người sẽ lãng phí thời gian cho những kẻ không liên quan sao?
Vế sau, bởi vì là Mạnh Ninh, cho nên mới tới xem mắt, bởi vì Giang Trạch Châu đối với cô, cũng có chút rung động, phải không?
“Con không biết là cô ấy, trước đó mẹ cũng không nói với con, đối tượng xem mắt tên Mạnh Ninh.” Giang Trạch Châu thu nụ cười, lúc nhìn qua lần nữa, ánh mắt trở nên mờ mịt, thâm ý nhắc nhở một câu, “Mẹ, chuyện xem mắt, dừng ở đây thôi.”
Ngô Miểu nhìn anh hồi lâu, đột nhiên hiểu ra điều gì, mỉm cười: “Được, dừng ở đây thôi.”
Dừng xem mắt.
Có hai trường hợp.
Một: Không thể chịu được nữa.
Hai: Đã tìm thấy mục tiêu.
Ngô Miểu tin rằng, Giang Trạch Châu thuộc loại thứ hai.
Anh luôn là người có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, Ngô Miểu cũng không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh nữa, dù sao Giang Trạch Châu đã nói đến mức này rồi. Bà tin, anh sẽ giống như trước kia, học tập xuất sắc, sự nghiệp thành công, đồng thời sẽ tìm được một mối quan hệ xứng đáng.
Vì thế, bà không giới thiệu bất kỳ đối tượng xem mắt nào cho Giang Trạch Châu nữa.
Trong buổi tiệc xã giao đầu năm, nhiều người thường hỏi thăm về tình trạng quan hệ của Giang Trạch Châu. Ngô Miểu chỉ nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi không bao giờ can thiệp vào chuyện của con trai, nhưng tôi nghĩ, chắc là trong hai năm nay thôi.”
Cũng không nói là đã có bạn gái, hay chưa có bạn gái.
Câu trả lời vừa mơ hồ, lại đặc biệt tài tình, khiến người ta có cảm giác như Giang Trạch Châu đã có bạn gái.
Nhưng cả dịp Tết, Giang Trạch Châu cả ngày ở trong nhà, không giống dáng vẻ của người xem mắt thành công.
Cộng thêm việc Ngô Miểu cũng bận rộn, không có thời gian để tâm đến anh. Sau dịp lễ Tết, bà mở phòng tranh ở ngoại thành, chạy tới chạy lui, bận đến sứt đầu mẻ trán. Bận rộn hai tháng, cuối cùng mới trở về nhà. Vừa đến nhà, đang ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, thì nghe thấy tiếng động ở cửa truyền tới. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
“Ai về đấy?”
“Mẹ, sao mẹ không bật đèn?” Giang Trạch Châu thay giày, đi vào phòng khách, bật đèn chùm pha lê lên.
“Sao hôm nay con lại trở về?” Ngô Miểu thắc mắc, theo tần suất Giang Trạch Châu về nhà trước kia thì qua hai tuần nữa, mới đến ngày anh về.
Giang Trạch Châu rót hai ly nước ấm, một đưa cho Ngô Miểu.
Anh ngồi xuống chiếc sofa đơn, nhấp một ngụm nước ấm, yết hầu khẽ lăn, “Đưa một người sống ở gần đây về, tiện thể ghé qua nhà.”
Ngô Miểu ngửi được mùi drama, “Nam hay nữ?”
Giang Trạch Châu nói thẳng: “Mạnh Ninh.”
Ngô Miểu trầm mặc vài giây, “Bạn gái?”
Giang Trạch Châu ngồi tại chỗ, đưa ly nước lên miệng rồi dừng lại, nụ cười trên môi anh tựa hồ