Chớp mắt một cái, mặt trời đã lên cao.
Mạnh Ninh nhìn về phía xa xăm, đôi mắt như bị ánh sáng xuyên thấu, trong suốt tựa thuỷ tinh, bên trong hiện lên nụ cười rất nhạt.
Một lúc sau, cô trả lời tin nhắn của anh: [ Cảm ơn anh. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Trạch Châu: [ Chuyện nên làm. ]
Cất điện thoại đi, Mạnh Ninh quay về phòng đàn để luyện tập.
Dường như trong lòng có tâm sự hoặc là điều gì đó, cho nên lúc luyện đàn, cô thường thất thần mất tập trung. Từ lúc lên dây đàn đầu tiên, cho đến khi kết thúc, chưa tới nửa tiếng đồng hồ.
Mạnh Ninh nhấp một ngụm cafe, thở dài rồi rời khỏi phòng đàn, về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, lái xe trở về Vọng Giang Gia Uyển.
Vừa về đến nơi, Mạnh Ninh đã nhận được tin nhắn từ Lưu Bạch.
Lưu Bạch: [ Con đâu rồi? ]
Mạnh Ninh: [ Con về nhà con rồi. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Bạch: [ ? ]
Lưu Bạch: [ Đang là cuối tuần, mẹ không muốn nghe con nói những lời này. ]
Mạnh Ninh: [ ? ]
Lưu Bạch: [ Mẹ hi vọng về sau, cuối tuần con sẽ ra ngoài hẹn hò. ]
Mạnh Ninh bất lực, cong khoé miệng.
Ngay khi chuẩn bị gõ chữ, điện thoại rung lên, Lưu Bạch lại gửi một tin nhắn khác: [ Hoặc về sau, cuối tuần con đi xem mắt. ]
Thật ra, kể từ sau Giang Trạch Châu, Lưu Bạch không giới thiệu bất kỳ đối tượng xem mắt nào cho Mạnh Ninh. Qua một năm, Mạnh Ninh lớn hơn một tuổi, nhưng ba mẹ cô dường như cũng quá mệt mỏi với chuyện này, vì thế dứt khoát mặc kệ, để cô tự quyết định mọi thứ. Dù sao kết hôn hay không, đều là chuyện của cô.
Nhưng hoàng đế không vội thì thái giám vội.
Hàng xóm, người thân bạn bè, cô dì chú bác, đều rất nhiệt tình giới thiệu đối tượng xem mắt cho Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh sợ mẹ cô bị bọn họ tẩy não, lại bắt đầu nối lại công cuộc xem mắt.
Cô nghiến răng, nói thẳng vào vấn đề.
[ Mẹ, thật ra con có bạn trai rồi, mẹ đừng bảo con đi xem mắt nữa. ]
Lưu Bạch kinh ngạc: [ Con có bạn trai từ khi nào? ]
Mạnh Ninh: [ Mới hôm qua. ]
Lưu Bạch: [ Tên là gì? Trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Người ở đâu? ]
Một loạt câu hỏi như vậy, Mạnh Ninh không biết nên trả lời câu nào trước. Cân nhắc vài giây, cô cúi đầu gõ chữ: [ Anh ấy là người rất tốt. Mẹ, mẹ phải tin tưởng vào mắt nhìn của con. ]
Tĩnh lặng một hồi.
Lưu Bạch: [ Cũng đúng, vậy bảo bối, chúc con tình đầu thuận lợi. ]
Sau đó, bà chuyển cho cô một khoản tiền, chú thích bốn từ “Ngân sách yêu đương”.
Mạnh Ninh dở khóc dở cười.
Cô đặt điện thoại xuống, ngồi trên ghế sofa. Không biết nghĩ đến điều gì, mà biểu cảm trên khuôn mặt một giây sau đã cứng đờ lại.
Giả làm một đôi mà thôi.
Còn thịnh trọng nói với ba mẹ như vậy.
Mạnh Ninh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn thoát khỏi thế giới này.
Cô nằm xuống, loa bluetooth phát ra tiếng nhạc giao hưởng, sóng âm rung động, đến khúc cao trào, Mạnh Ninh đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa.
Mỗi lúc phiền muộn, hãy đi tắm và thả mình trong dòng nước, như thể nó sẽ rửa sạch đi những phiền não.
Tóc ướt, Mạnh Ninh tắt vòi hoa sen, bóp dầu gội xoa đầy bọt, rồi đưa lên tóc.
Bọt trượt xuống, thẳng đứng một hàng, chạm xuống mặt đất.
Tĩnh lặng như tờ.
Ngay cả tiếng nước chảy cũng không có.
Mạnh Ninh dùng mu bàn tay lau mặt, khó khăn mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên, vòi hoa sen không hề nhỏ giọt.
Cô tưởng mình chưa bật, lại gạt cần công tắc.
Không có phản ứng.
Cô gạt đi gạt lại.
Vòi hoa sen bất động, không có một giọt nước nào chảy xuống.
Mạnh Ninh trầm mặc hai giây, trong lòng xuất hiện một khả năng: “Không phải chứ, cắt nước rồi sao?”
Cô dùng khăn tắm quấn đầu, một tay giữ tóc, một tay tìm điện thoại, gọi điện cho ban quản lý. Ban quản lý lịch sự trả lời: “Từ 2 giờ đến 3 giờ ngày hôm nay, toà 7 sẽ cắt nước. Hành lang tầng 1 có dán thông báo, Mạnh tiểu thư, cô không thấy sao?” Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Mạnh Ninh thường đi thẳng từ hầm để xe lên nhà, hoàn toàn không biết chuyện này.
Cô khóc không ra nước mắt, “Cắt nước một tiếng sao? Tôi còn đang tắm dở…”
Ban quản lý: “Ít nhất là một tiếng.”
Bọt tan thành nước, trượt xuống các kẽ tóc, chảy dần xuống dưới. Cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp khiến cô cảm thấy khó chịu.
Ban quản lý lại hỏi: “Chỉ có toà 7 là cắt nước, những toà khác vẫn hoạt động bình thường. Hay cô thử xem cô có bạn bè nào sống cùng trong tiểu khu, đến nhà họ tắm nhờ được không?”
Khoé miệng Mạnh Ninh giật giật, cười khan một tiếng rồi cúp điện thoại.
Đúng là có một người bạn.
Hơn nữa, còn là bạn trai.
Nhưng, làm sao cô có thể, đến nhà người khác giới, để tắm chứ?
Mạnh Ninh tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi trong phòng thay đồ, mặc thêm một chiếc quần short xám, chuẩn bị xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu để mua vài chai nước, quay về gội đầu nốt.
Bước chân cô vội vàng, muốn chạy nhưng lại sợ khăn tắm trên đầu rơi xuống, tư thế đi đứng không ra đâu vào đâu.
Chiếc khăn tắm quá nặng, đi được vào bước thì cổ cô tê nhức, cô hơi cúi đầu đẩy cửa của cửa hàng tiện lợi, vì thế không để ý đến, bên trong cũng có người đang kéo cửa.
Người bên trong cúi đầu xem điện thoại, cũng không nhìn thấy cô.
Cô đập đầu vào lồng ngực đối phương.
Sự việc quá đột ngột, cú va chạm mạnh khiến Mạnh Ninh không đứng vững, lảo đảo ngã về phía sau, tay buông lỏng khiến khăn tắm rơi xuống đất. Thấy vậy, cô định đưa tay với theo, đột nhiên, có một bàn tay cứng rắn khác----
Ôm lấy sau lưng cô, nâng phần thân trên của cô trở lại.
Nhào vào vòng tay của anh.
Trước khi nhìn rõ mặt người đàn ông, cô đã ngửi thấy mùi thơm tựa tuyết tùng thoảng qua mũi, lạnh lùng mà sạch sẽ.
Rất quen thuộc.
Môi cô mấp máy, định gọi tên anh.
“Sao tóc em ướt thế này?”
Giang Trạch Châu lên tiếng trước.
Cô áp trán vào cằm anh, với khoảng cách thân mật, mái tóc dài của cô cuốn vào giữa hai người, làm ướt đẫm một vùng lớn trên ngực anh. Bàn tay đặt sau lưng cô, chạm vào áo sơ mi đẫm nước, “Người cũng ướt như vậy?”
Mạnh Ninh xấu hổ: “Tôi đang tắm dở thì cắt nước.”
Bên tai vang lên tiếng cười không nặng không nhẹ.
Mạnh Ninh ngại ngùng, không dám ngẩng đầu nhìn anh, vươn tay đẩy ngực anh ra, “Hay là, anh buông tôi ra trước đi?”
Hai người vẫn duy trì tư thế ôm ấp, thân mật và mập mờ.
Nghe vậy, Giang Trạch Châu buông tay, nhìn cô từ trên xuống dưới. Khăn tắm quấn tóc rơi xuống, tóc cô rối bù, một lọn tóc ướt sũng dính vào cổ. Màu đen của