Lúc bữa ăn gần kết thúc, Mạnh Ninh nhận được tin nhắn từ Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu hỏi cô: [ Bao giờ em về? ]
Mạnh Ninh: [ Bọn em mới ăn xong, chắc là một lúc nữa? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Trạch Châu: [ Anh tới đón em. ]
Là một câu khẳng định.
Mạnh Ninh dừng một chút, tầm mắt rời sang Thẩm Minh Chi đang ngồi đối diện. Do dự vài giây, cô hỏi: “Lát nữa cậu đưa tớ về sao?”
Thẩm Minh Chi như đã đoán được điều gì đó, lộ ra vẻ hoài nghi: “Giang Trạch Châu không phải là muốn đến đón cậu chứ?”
Mạnh Ninh cười: “Ừm, đúng là có ý này. Nếu cậu không đưa tớ về, anh ấy sẽ đến đón tớ.”
Thẩm Minh Chi chống tay lên cằm, nửa tò mò nửa khó hiểu: “Rốt cuộc cậu đã cho Giang Trạch Châu ăn bùa mê thuốc lú gì, mà khiến Giang Trạch Châu ân cần đến mức độ này?”
Mạnh Ninh hừ lạnh: “Gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Minh Chi: “Tớ luôn cảm thấy như đang nằm mơ.”
Mạnh Ninh nhìn cô ấy.
“Cậu không thế sao? Nếu như người đàn ông tớ yêu thầm 8 năm, à không, đến hiện tại là 9 năm rồi --- đột nhiên tỏ tình với tớ, còn chu đáo ân cần, ngày ngày đưa đi đón về.” Thẩm Minh Chi mỉm cười, “Tớ sẽ có cảm giác, giống như đang nằm mơ.”
“Đúng là giống như đang nằm mơ, hơn nữa là kiểu giấc mơ bất cứ khi nào đều có thể tỉnh lại.” Giọng Mạnh Ninh nhẹ bâng, không hề có cảm xúc.
Thẩm Minh Chi: “Tại sao?”
Mạnh Ninh: “Hửm?”
Thẩm Minh Chi: “Tại sao rõ ràng là cậu đang yêu đương, nhưng tớ luôn cảm thấy, cậu đã sẵn sàng chia tay với Giang Trạch Châu bất cứ lúc nào?”
Mạnh Ninh trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói, “Như cậu nói, tớ luôn có cảm giác không thật, quá trình ở bên anh ấy quá nhẹ nhàng, giống như tớ không làm gì, cũng có được tình cảm của Giang Trạch Châu.”
“Không phải là, Giang Trạch Châu cũng không làm gì và có được tình cảm của cậu sao?” Từ trước đến nay, Thẩm Minh Chi luôn là một quân sư tình cảm rất giỏi, cô ấy tiếp thêm sức mạnh cho Mạnh Ninh, “Đừng quá so đo đến chuyện cho đi và nhận lại, cân đo đong đếm không phải tình cảm, mà là kinh doanh. Với tính cách của Giang Trạch Châu, nếu thật sự coi tình cảm như công việc, thì đã liên hôn từ lâu rồi, đâu có thời gian chơi mấy trò gia đình dăm ba tuổi với cậu.”
“……” Mạnh Ninh thông suốt, “Tớ cảm thấy cậu nói rất đúng, cho nên lát nữa, cậu tự về nhà đi.”
“…….”
“Bạn trai tớ đến đón, cậu không có bạn trai, chỉ có thể tự lái xe về.”
“……”
Mạnh Ninh âm thầm ra ám hiệu cho Thẩm Minh Chi.
Thẩm Minh Chi tiếp nhận, lườm lại cô.
Cô ấy hừ lạnh: “Có bạn trai thì ghê gớm lắm sao.”
Mạnh Ninh nghe ngữ khí mỉa mai của cô ấy, giả bộ như không nghe thấy gì, ung dung nói, “Đúng thế, có bạn trai thật sự rất ghê gớm. Anh ấy không chỉ là phương tiện giao thông miễn phí của tớ, còn là bảo mẫu đó.”
Thẩm Minh Chi: “Bảo mẫu?”
Mạnh Ninh nói thật: “Mọi chuyện trong nhà, đều do anh ấy làm hết.”
Thẩm Minh Chi: “Vậy cậu làm gì?”
Mạnh Ninh: “Tớ chỉ cần làm chính mình.”
Thẩm Minh Chi vốn dị ứng với những thứ quá lãng mạn, cô ấy không nghe nổi những lời này nữa, nghiến răng liếc qua, “Việc nào trong nhà anh ta cũng làm, thì cậu thuộc loại việc nào?”
“……”
Mạnh Ninh nghẹn lời, mặt không biểu tình nhìn Thẩm Minh Chi.
Vài giây sau, Thẩm Minh Chi giơ tay đầu hàng: “Tớ im mồm, tớ không nói nữa, tớ thật sự không nói nữa.
Trên môi Mạnh Ninh lộ ra nụ cười nửa miệng.
Ăn xong.
Cuộc sống về đêm của Thẩm Minh Chi rất phong phú và nhiều màu sắc, vốn dĩ cô ấy còn do dự xem nên đưa Mạnh Ninh về không. Bây giờ thì tốt rồi, bạn trai của người ta đến đón tận nơi, bớt phiền phức.
Cô ấy đi cùng Mạnh Ninh ra ngoài trung tâm thương mại để đợi Giang Trạch Châu, vừa chờ đợi vừa trò chuyện.
“Ngày mai cậu đi với Giang Trạch Châu qua đó, hay là đi với tớ?”
“Tớ đi với Giang Trạch Châu thì hơn, cậu đón sẽ ngược đường. Không phải 9 giờ sáng đã bắt đầu lễ kỷ niệm trường rồi sao, cậu dậy nổi không?”
Thẩm Minh Chi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này: “Tớ sẽ cố đến trước 10 giờ.”
Mạnh Ninh nói: “Đến trường thì gọi cho tớ.”
Thẩm Minh Chi: “Tớ biết rồi.”
Tối muộn, dòng xe cộ đông đúc không kém ban ngày, ánh đèn đan xen tạo nên một khung cảnh lộng lẫy.
Hết xe này đến xe khác lướt qua, không thể phân biệt được chiếc nào thuộc về Giang Trạch Châu.
Thẩm Minh Chi hỏi: “Bao lâu nữa Giang Trạch Châu sẽ tới?”
Mạnh Ninh: “Chắc là nhanh thôi. Cậu có việc thì cứ đi trước đi, tớ ở đây đợi là được.”
“Không có.” Thẩm Minh Chi từ chối nhanh như bay, cô ấy sờ mũi, lộ ra chút tâm tư nhỏ, “Nói thật lòng, đã nhiều năm tớ không gặp anh ta, muốn xem thử hiện giờ trông anh ta như thế nào.”
“Còn như thế nào được, không khác trước kia là bao.”
Đang nói chuyện, một chiếc Porsche màu đen từ từ đến gần, dừng lại trước mặt hai người. Cửa sổ ghế lái phụ dần hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của chủ xe bên trong.
Anh nhận ra bên cạnh Mạnh Ninh còn có người khác, đoán chừng là người bạn thân lâu năm của cô --- Thẩm Minh Chi.
Giang Trạch Châu cởi dây an toàn, xuống xe.
“Đây là Giang Trạch Châu.” Mạnh Ninh đứng giữa, đóng vai trò người giới thiệu, “Đây là bạn thân của em, Thẩm Minh Chi.”
“Chào cô.”
“Chào anh.”
Ánh mắt chạm nhau, chỉ hai giây sau, hào phóng rời đi.
Anh nhẹ nhàng kết thúc màn chào hỏi, không hề bắt tay đối phương.
Thẩm Minh Chi thầm cảm thán, chẳng trách Mạnh Ninh say mê anh nhiều năm đến vậy, trên đời không thiếu những người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, nhưng lại thiếu kiểu khí chất độc nhất vô nhị như Giang Trạch Châu.
So với ngoại hình xuất chúng của Giang Trạch Châu, Thẩm Minh Chi cảm thấy, điều khiến Giang Trạch Châu trở nên thu hút, là sự phong độ trường tồn theo năm tháng của anh.
Một khi đã tốt nghiệp, người đàn ông sẽ lười biếng trong việc quản lý hình thể, nào là không cạo râu, nào là cái đầu trọc lốc, nào là cái bụng to tròn. Nhưng Giang Trạch Châu đi ngược với tất cả những điều trên. Anh toả sáng và điển trai một cách thái quá.
“Bạn trai cậu tới rồi, vậy tớ đi trước đây.” Thẩm Minh Chi nói với Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh vẫy tay: “Được.”
Bãi đậu xe tạm thời bên đường chỉ dừng được hai phút.
Sau khi Thẩm Minh Chi rời đi, Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu mau chóng lên xe, thắt dây an toàn xong, Giang Trạch Châu hỏi: “Hai người quen nhau từ lâu rồi sao?”
Mạnh Ninh: “Vâng, quen nhau từ hồi cấp ba. Lúc em trở về Giang Thành, cũng chưa từng mất liên lạc.”
Còn thời gian anh và cô quen biết nhau quá ngắn, ngắn đến nỗi không biết đối phương có những người bạn nào.
Nhận ra điều này, Giang Trạch Châu hỏi cô: “Vài ngày nữa tìm thời gian thích hợp, mời bạn em ăn một bữa cơm, thế nào? Thời gian cho em quyết định, anh lúc nào cũng được.”
Mạnh Ninh: “Sao đột nhiên như vậy?”
Giang Trạch Châu: “Không đột nhiên, dù sao gia đình hai bên đã gặp nhau rồi, không phải sao?”
“……” Nhắc đến bữa ăn lần trước, Mạnh Ninh vô thức hỏi anh, “Lần đó, anh đã nói gì với ba mẹ vậy?”
Không hề xuất hiện sự ngượng ngùng mà cô đã suy tính.
Chỉ một buổi tụ tập bạn bè, không hề giống bữa ăn hai bên gia đình gặp mặt.
Giang Trạch Châu bình thản đáp: “Anh không nói gì cả, chỉ bảo họ đừng quá chú tâm đến em, khiến con dâu chưa kịp về tay đã chạy mất.”
Lông mi Mạnh Ninh run lên, khẽ bẩm bẩm: “Con dâu gì chứ, chúng ta mới yêu nhau chưa bao lâu.”
Giang Trạch Châu: “Em nói gì?”
Mạnh Ninh chớp mắt: “Không có gì.”
Đổi lại, là một tiếng cười trầm thấp của anh.
_
Sau khi trở về nhà, hai người đánh răng rửa mặt xong liền lên giường.
Trong lúc ăn tối, Mạnh Ninh đã gửi tin nhắn xin nghỉ phép với Giám đốc nghệ thuật, giám đốc cũng đã đồng ý.
Chuẩn bị cất điện thoại đi, chợt phát hiện Giang Trạch Châu cũng gửi tin nhắn cho cô. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Giang Trạch Châu: [ Ngày mai qua đây chọn quần áo. ]
Mạnh Ninh khó hiểu: [ Chọn quần áo gì? ]
Giang Trạch Châu: [ Quần áo anh mặc, em giúp anh chọn. ]
Sau đó, anh bổ sung: [ Chọn màu giống em. ]
Nhận ra anh nói đến đồ đôi, hai má Mạnh Ninh nóng bừng, hưng phấn lăn lộn từ đầu giường đến cuối giường. Cô hất mái tóc rối bù lên, gõ chữ đáp: [ Ngày mai em mặc váy trắng, anh tuỳ tiện chọn một cái là được rồi. ]
Giang Trạch Châu: [ Vậy ngày mai em qua chọn một chiếc áo sơ mi trắng giúp anh. ]
Mạnh Ninh mím môi.
Chỉ hai giây.
Đôi môi hiện lên hình vòng cung.
Mạnh Ninh: [ Sơ mi trắng không phải đều giống nhau sao, có gì để chọn? Anh tự chọn, cũng giống vậy. ]
Giang Trạch Châu: [ Bạn gái chọn cho anh, đương nhiên không giống. ]
Mạnh Ninh bất đắc dĩ trả lời: [ Thôi được rồi.]
Cách một lớp màn hình, Giang Trạch Châu dường như mỉm cười, [ Ừm, làm phiền em rồi, bạn gái. ]
Cô tựa hồ cảm nhận được hơi nóng phả bên tai mình: [ Không có gì, bạn trai. ]
Ngày hôm sau.
Mạnh Ninh mặc quần áo và trang điểm xong, đến phòng thay đồ của Giang Trạch Châu để chọn quần áo giúp anh.
Phòng thay đồ có ba tủ quần áo, dài kín hai bên lối đi, bên trái treo áo khoác phân làm hai loại, áo khoác vest và áo khoác thể thao