Phòng nghỉ rộng lớn, chỉ có hai người họ đang đứng.
Trần Lương Dục nhìn Mạnh Ninh, ánh mắt dịu dàng tựa sắc trăng. Hắn giỏi nhất là giả vờ dịu dàng, khiến người ta buông lỏng phòng bị, “Mạnh Ninh, bao năm trôi qua, em vẫn xinh đẹp như vậy.”
Biểu cảm của Mạnh Ninh rất lãnh đạm: “Tôi không ngờ, anh sẽ đến gặp tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Lương Dục: “Tôi luôn liên lạc với em suốt thời gian qua, em nên biết rằng, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp mặt.”
Mạnh Ninh lắc đầu: “Nếu anh cho rằng, quấy rối tôi nghĩa là liên lạc, vậy thì tôi chịu rồi.”
Ánh mắt Trần Lương Dục vụt qua một tia đau đớn, “Rõ ràng là tôi quan tâm đến em.”
Mạnh Ninh: “Nửa đêm gõ cửa nhà tôi, ở bên ngoài uy hiếp tôi, cũng là quan tâm sao?”
Lồng ngực Trần Lương Dục phập phồng, giọng nói dần thắt lại, âm trầm lên xuống, “Tôi đã nói, không được ở bên Giang Trạch Châu. Tôi đã nói với em rồi, tại sao em vẫn hẹn hò với hắn?!!!”
Tên đàn ông càng lúc càng tức giận, trợn to hai mắt, khoé miệng run rẩy.
Hắn tiến lên vài bước, muốn đến gần Mạnh Ninh, Mạnh Ninh đi về phía sau sofa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa hai người ngăn cách bởi một chiếc sofa.
“Ngay cả đứng gần tôi một chút để nói chuyện, em cũng không muốn?” Trần Lương Dục đau lòng, vành mắt đỏ hoe, “Em và Giang Trạch Châu thậm chí còn sống chung với nhau, em mau nói cho tôi biết, Mạnh Ninh, hai người đã làm gì chưa? Chưa đâu, phải không? Tôi tin em, em ngoan ngoãn như vậy, sao có thể làm gì với Giang Trạch Châu chứ?”
“Tôi và Giang Trạch Châu làm gì, đều không liên quan đến anh.”
Mạnh Ninh không có hứng chia sẻ đời sống riêng tư của mình với người khác, cô cúi đầu, chiếc ghế sofa cao nửa người che đi bàn tay đang cầm điện thoại của cô. Cô tắt tiếng, kích hoạt chế độ cuộc gọi khẩn cấp, chọn số liên lạc của Giang Trạch Châu.
Sau khi lặng lẽ làm xong chuỗi hành động này, Mạnh Ninh ngẩng đầu lên, “Tôi không muốn nói chuyện với anh, thậm chí còn không muốn nhìn thấy anh, anh khiến tôi cảm thấy rất buồn nôn, anh biết không?”
“Buồn nôn?”
“Ha, tôi khiến em cảm thấy buồn nôn?”
Trần Lương Dục giống như nghe thấy một từ rất thú vị, cổ họng thốt ra tiếng cười, “Ở bên Giang Trạch Châu, em mới không cảm thấy buồn nôn, đúng không?”
Mạnh Ninh lạnh lùng nói: “Giang Trạch Châu là bạn trai tôi, tôi ở bên anh ấy, rất hạnh phúc.”
Trần Lương Dục: “Ở bên tôi em cũng sẽ rất hạnh phúc, không đúng, em sẽ hạnh phúc hơn thế.”
Mạnh Ninh khẳng định: “Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ ở bên anh.”
Lời này như một nhát dao trên tay đao phủ, cắt đứt chút lương tâm cuối cùng của Trần Lương Dục.
Hắn bỗng bật cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười đến độ khiến người ta hoảng sợ.
Đột nhiên, hắn quay người, đi đến chiếc bàn dài ở phía trước, cúi xuống lấy một thùng đồ ra. Hắn mở nắp, cầm chiếc kẹp màu xanh lá cây đậm lên, đổ bình lên ghế sofa. Trong chốc lát, cả căn phòng nồng nặc mùi xăng.
Sắc mặt Mạnh Ninh lộ ra kẽ hở, lo lắng nhìn về phía Trần Lương Dục: “Anh muốn làm gì?”
Đổ xong thùng xăng, Trần Lương Dục lại lấy ra một thùng khác, đổ vào mọi ngóc ngách trong phòng.
Hắn cầm chiếc xô rỗng trong tay, đột nhiên thả ra, chiếc xô rỗng rơi xuống đất. Hắn giơ hai tay lên trời, bật cười: “Nếu kiếp này đã không thể ở bên nhau, vậy chúng ta chết cùng nhau là được, như thế, em sẽ mãi mãi là của tôi.”
Cả người Mạnh Ninh run lên, bước tới định giật lấy thùng dầu từ tay hắn, nhưng lại bị hắn đá mạnh sang chỗ khác.
Tứ phía đều là xăng dầu, sắp nhanh chóng nuốt chửng cô.
Mạnh Ninh chạy đến cánh cửa đã bị khoá, muốn mở ra, nhưng bất luận cô vặn nắm cửa như thế nào, đều không có chút biến chuyển.
Sau lưng truyền đến thanh âm yếu ớt: “Cửa đã bị tôi khoá chặt, lúc có thể nói chuyện nghiêm túc, tại sao em không thuận theo ý tôi? Tại sao nhất định phải chống đối tôi? Mạnh Ninh, đây là em tự mình chuốc lấy.”
Cơ thể Mạnh Ninh không ngừng run rẩy, cô đập cửa và hét lên: “Có người không---Cứu tôi với---”
“Bên ngoài có ai không---”
“Giang Trạch Châu---”
“Giang Trạch Châu, lại là Giang Trạch Châu!” Trần Lương Dục ném can xăng trong tay đi, bước qua, một tay túm gáy Mạnh Ninh, áp cả người cô vào cửa, ghé sát vào tai cô rồi cười man rợ, “Em thật sự cho rằng, Giang Trạch Châu rất toàn năng? Tôi nói cho em biết, Giang Trạch Châu sẽ không trở lại cho đến khi buổi lễ kết thúc. Đến lúc đó, em đã hoá thành tro tàn rồi.”
“Anh có thể bình tĩnh một chút không?” Mạnh Ninh thở hổn hển, nuốt xuống múi màu tanh bốc lên từ cổ họng, “Trần Lương Dục, anh không dễ dàng gì mới du học về nước, trước mắt còn cả một tương lai tươi sáng, không cần vì tôi mà phá huỷ bản thân.”
“Tôi không cần tương lai, tôi cần em.” Trần Lương Dục cười, “Tương lai sao tốt bằng em chứ?”
“……”
Hắn thật sự điên rồi.
Mất lý trí, mất nhân tính.
Mạnh Ninh ngẩng đầu, trên mặt đột nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Đúng lúc cô đang tuyệt vọng và quẫn trí nhất, cánh cửa trước mặt bị người ta đạp hết lần này đến lần khác. Còn có người gõ cửa, đẩy cửa. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Cách một cánh cửa, cô nghe thấy thanh âm bên ngoài.
“Mạnh Ninh---!”
Là Giang Trạch Châu.
Người đến, là Giang Trạch Châu.
Khoé mắt Mạnh Ninh ươn ướt, cô muốn hét lên, đáp lại Giang Trạch Châu. Miệng đột nhiên bị bịt lại, giọng nói đứt quãng nuốt ngược vào trong.
Trần Lương Dục kéo cô về sau, “Không lẽ em nghĩ, hắn có thể phá cửa chứ. Hôm nay, tôi muốn để hắn tận mắt chứng kiến cảnh bạn gái hắn chết trong vòng tay người khác.”
Mạnh Ninh giãy dụa trong tuyệt vọng, cái miệng nhỏ bị hắn bịt lại đột nhiên mở ra, hung hăng cắn vào tay hắn.
“A---”
Hắn đau đớn buông tay.
Mạnh Ninh chạy ra cửa, trả lời anh: “Giang Trạch Châu---”
Tiếng đập cửa ngày một mãnh liệt hơn.
Thậm chí, còn cảm nhận được độ rung.
Mà sau lưng, Trần Lương Dục nói: “Mạnh Ninh, em đừng hi vọng hão huyền nữa. Tất cả mọi chuyện, kết thúc tại đây.”
Mạnh Ninh quay đầu, nhìn thấy chiếc