Mạnh Ninh nhìn khuôn mặt lãnh đạm trên màn hình, im lặng hồi lâu.
Tư thế ngồi của Giang Trạch Châu rất thư thả, sau lưng là cả bầu trời xanh biếc.
“Sao không nói gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh bình tĩnh đáp: “Em đang nhớ lại.”
“Nhớ lại cái gì?”
“Nhớ lại xem đêm qua, em đã nói gì với anh trong mơ.”
“……”
Giang Trạch Châu nhìn cô không rời mắt, khoé miệng cong lên, “Vậy em nhớ được những gì rồi?”
Mạnh Ninh trầm mặc một hồi, “Không có gì cả, chắc chỉ có chuyện không cho anh tuỳ tiện thêm Wechat thôi.”
Rốt cục, vẫn là thuận theo ý anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất lâu sau khi cuộc gọi video kết thúc, Giang Trạch Châu vẫn ngồi im tại chỗ. Nói sao đây nhỉ, trong lòng trào dâng hạnh phúc, cô gái nhỏ của anh rất giỏi chiều chuộng bạn trai. Bất kể anh đưa ra yêu cầu gì, cô đều cố gắng phối hợp với anh, không hề nũng nịu hay nóng nảy.
Có lẽ, đây là một phần bản chất thuộc về những cô gái ngoan hiền.
Nghĩ đến đây, Giang Trạch Châu càng cảm thấy mình đã yêu đúng người.
_
Lễ tốt nghiệp của Đại học Nam Thành được chia thành hai buổi, buổi sáng và buổi chiều. Mạnh Hưởng thuộc buổi sáng.
Khuôn viên trường có rất nhiều sinh viên mặc đồng phục cử nhân đi qua đi lại, trên tay đều cầm một bó hoa, tụ tập dưới gốc cây để chụp ảnh.
Có một điều mà trong nước hay nước ngoài không hề khác biệt, là ngày lễ tốt nghiệp.
Ô tô bên ngoài không được phép vào trường, Giang Trạch Châu tìm chỗ đậu xe xong, đi bộ vào trong.
Với thời tiết 37 độ, nhà trường đã sắp xếp lễ tốt nghiệp trong nhà thi đấu, máy lạnh đầy đủ, cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Giang Trạch Châu lấy điện thoại ra, định gửi Wechat cho Mạnh Hưởng thì nghe thấy giọng cậu từ xa.
“---Anh rể, bên này.”
Giang Trạch Châu hướng về phía tiếng gọi, trông thấy Mạnh Hưởng xuất hiện giữa đám đông, dáng vẻ cao ráo và tuấn tú nổi bật, trên người mặc một bộ cử nhân màu đen, khí chất thanh xuân bao trùm.
Chẳng trách, vây quanh cậu đều là nữ sinh.
“Tôi nói rồi, người nhà tôi đến tham dự lễ tốt nghiệp của tôi, các em đi chúc mừng đàn anh khác đi.” Vừa nói, cậu vừa mất kiên nhẫn gọi Giang Trạch Châu, “Anh rể, đi thôi.”
Giang Trạch Châu nhướng mày: “Anh rể?”
Mạnh Hưởng vuốt sống mũi, giả ngốc: “Hả?”
Đại khái biết cậu quá xấu hổ để thừa nhận điều đó, Giang Trạch Châu không nói thêm câu nào, thay vào đó lúng túng hỏi cậu một câu, “Đó là, nhóm bạn gái của cậu sao?”
Mạnh Hưởng khẽ cau mày, khoé môi giật giật, “Cái gì? Đấy là đàn em trong hội sinh viên, thấy tôi tham dự lễ tốt nghiệp một mình, sợ tôi buồn chán nên tới nói chuyện cùng.”
Kiểu con trai giống như Mạnh Hưởng, chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Ngày tốt nghiệp đến gần, ai cũng muốn nắm bắt cơ hội này để tỏ tình.
Giang Trạch Châu hỏi: “Có bạn gái rồi sao?”
Mạnh Hưởng: “Chưa có.”
Giang Trạch Châu: “Có người mình thích chưa?”
Mạnh Hưởng: “Chưa có.”
Một người hỏi một người trả lời, đều là đáp án phủ định.
Trả lời xong, Mạnh Hưởng đảo mắt, nhàn nhạt hừ một tiếng, “Chắc hồi đi học anh có nhiều bạn gái lắm nhỉ?”
Tiếng ve sầu kêu râm ran, tràn ngập thù địch, Giang Trạch Châu ngoảnh mặt làm ngơ, không nóng không lạnh trả lời, “Hồi còn đi học, tôi chỉ nghĩ đến chuyện thành lập Tư bản Hoa Duệ, không có thời gian yêu đương. Lần đầu tiên yêu đương, là với chị cậu.”
Tâm tư nhỏ nhặt trong lòng Mạnh Hưởng, Giang Trạch Châu có thể thấy rõ.
Chị em nhà họ Mạnh đúng là giống nhau đến kinh ngạc, bất kể là ngoại hình hay tính cách, Giang Trạch Châu xem như nắm bắt khá rõ.
“……”
Hoàn toàn là câu trả lời ngoài mong đợi, Mạnh Hưởng không chết tâm, “Chị tôi thực sự là mối tình đầu của anh?”
Giang Trạch Châu chậm rãi cong môi: “Phải.”
Nghe vậy, Mạnh Hưởng hất cằm về phía Giang Trạch Châu, lẩm bẩm: “Không ngờ anh, 27 tuổi mới yêu đương.” Trong lời nói, còn có chút khinh thường.
Giang Trạch Châu biết, cậu vẫn không tin.
Tất cả những người lần đầu quen biết Giang Trạch Châu, nghe nói anh độc thân, đều không tin chút nào.
Với điều kiện của anh, muốn kiểu bạn gái như thế nào mà chẳng có? Từ nhỏ đến lớn, số người theo đuổi Giang Trạch Châu đều rất nhiều, đặc biệt là lúc anh du học nước ngoài, chịu ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, các cô gái thẳng thắn và bộc trực, ánh mắt nhìn anh cũng không hề kiêng nể. Lợi dụng các lần tụ tập, sẽ ngồi xuống bên cạnh anh rồi đưa một mẩu giấy, bên trong nếu không phải số phòng khách sạn thì là địa chỉ nhà của cô ta.
Giang Trạch Châu không chút hứng thú.
Dưới tán cây xanh có một máy bán hàng tự động, Mạnh Hưởng mua hai chai nước, ném cho Giang Trạch Châu một chai, vặn chai còn lại rồi uống.
Giang Trạch Châu nhận lấy, lông mi rủ xuống, chậm rãi nói: “Bởi vì năm mười mấy tuổi, tôi gặp được một học muội rất xinh đẹp, còn biết chơi đàn Cello. Sau này cho dù gặp bất kỳ ai, tôi đều cảm thấy không sánh bằng cô ấy.”
Mạnh Hưởng vô cảm: “Thì ra chị tôi chỉ là người thay thế.”
Dứt lời, cậu quay đầu về phía khác, trong mắt tràn đầy lửa giận. Cho đến khi, một suy nghĩ nào đó chợt nảy lên.
Các từ khoá quan trọng lần lượt xuất hiện trong đầu cậu --- Mười mấy tuổi, học muội, đàn Cello.
Mạnh Hưởng thận trọng hỏi: “Chẳng lẽ, là chị tôi sao?”
Giang Trạch Châu dùng nước thay trà, cụng vào chai nước của cậu, phát ra âm thanh buồn tẻ, nhưng giọng điệu của anh lại rất mạnh mẽ và có lực, “Có lòng tin vào chị cậu một chút đi, Mạnh Hưởng.”
Một thoáng thanh xuân, cả đời khó quên.
Giang Trạch Châu vẫn luôn chôn sâu chuyện này trong lòng, thứ tình cảm cầu mà không được rất khó để nói ra. Huống hồ, thời thế thay đổi, đời người trải qua biết bao thăng trầm, chỉ có duy nhất khoảnh khắc đó là đẹp nhất, đáng để lưu giữ nơi đáy tim.
Giang Trạch Châu chưa từng canh cánh trong lòng vì chuyện gì, cho dù thích Mạnh Ninh, cũng không phải vì sự rung động thời niên thiếu mà nối tiếp tiền duyên.
Hai người thực sự thuộc về nhau, cho dù bỏ lỡ nhau một ngàn lần, thì đến lần thứ một ngàn lẻ một cũng sẽ gặp nhau.
Giang Trạch Châu rất chắc chắn, anh đối với Mạnh Ninh, là một lần nữa rung động sau nhiều năm xa cách.
Tiếng ve sầu chợt lặng đi.
Cơn gió nóng bức thổi đến.
Mạnh Hưởng hít sâu một hơi, tựa hồ đã