Một câu nói, đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong tim.
Mạnh Ninh giả vờ bình tĩnh, hỏi anh: “Anh biết từ khi nào?”
So với việc hèn nhát hỏi “Tại sao anh biết”, hoặc “Không hề có chuyện đó, em thích người khác”, thì Mạnh Ninh cảm thấy câu nói của mình là thích hợp nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đầu, khi Thẩm Minh Chi phát hiện Mạnh Ninh thích Giang Trạch Châu.
Mạnh Ninh không hề giấu giếm, trực tiếp thừa nhận.
Thích một người, vốn dĩ không phải là chuyện mất mặt gì cả. Huống hồ, người cô thích, còn là người đàn ông tốt nhất thiên hạ.
Mạnh Ninh là một người đặc biệt giỏi trốn tránh, nhưng riêng chuyện thích Giang Trạch Châu, cô chưa bao giờ trốn tránh cả.
Giang Trạch Châu cong môi: “Hôm em uống say.”
Mạnh Ninh: “……”
Giang Trạch Châu: “Sau này uống rượu ít thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh đút cháo vào miệng, hết thìa này đến thìa khác, ăn vơi nửa bát mới điềm nhiên nói, “Uống hay không uống cũng vậy thôi, dù sao, sớm muộn gì anh cũng biết mà.”
Ngược lại, Giang Trạch Châu không ngờ cô sẽ bình tĩnh đến thế.
Có lẽ Hạ Ti Hành nói đúng, anh thật sự coi thường bạn gái của mình rồi.
Nếu giọng điệu của cô không thẳng thừng như vậy, Giang Trạch Châu có lẽ đã bị cô lừa, “Nhưng Giang Trạch Châu, việc chúng ta yêu nhau, là anh tỏ tình trước rồi mới đến em.”
Giang Trạch Châu buồn cười, “Ừm, anh đúng là người tỏ tình trước, về sau anh sẽ khắc câu này lên bia mộ.”
“……”
_
Mặt khác.
Chu Dương, người đang đứng ở góc tường nghe lén, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phó, từ kinh ngạc đến chấn động. Thẩm Minh Chi cho rằng tiếp theo sẽ là nụ cười nhếch mép khi phát hiện ra bí mật mới, nhưng không ngờ, anh ta quay người, sắc mặt sững sờ.
“Cuối cùng anh đã nhớ ra, hình như anh gặp cô ấy ở đâu rồi!”
“……” Thẩm Minh Chi hỏi, “Gì cơ?”
“Năm lớp 12, em nói có một người bạn thích Giang Trạch Châu, bảo anh mai mối giúp. Ban đầu anh từ chối, kết quả em làm phiền anh không ngừng, sau đó anh đành đi tìm Giang Trạch Châu, kéo cậu ấy đến phòng đàn với cô gái đó. Thật lòng mà nói, lúc đó anh rất căng thẳng.”
“Chỉ bảo anh dẫn người đến mà thôi, có gì phải căng thẳng?”
“Em không biết đâu, Giang Trạch Châu ghét nhất là ở riêng với con gái.”
“Lúc đó, bọn họ ở với nhau hai tiếng trong phòng đàn sao?”
“Em nói thế anh mới nhớ ra, đúng là như thế, hơn nữa hôm đó, cậu ấy không hề than vãn, cũng không hề trách mắng gì anh.”
……
……
Mặc dù Chu Dương bất cần với đời, trác táng thành thói, nhưng lại là người trọng tình nghĩa.
Hồi còn đi học, Giang Trạch Châu là người nổi tiếng nhất lứa học sinh, đương nhiên, cũng được phái nữ săn đón nhất. Có không ít nữ sinh thấy Chu Dương dễ tính, nhờ anh ta gửi thư tình và quà tặng cho Giang Trạch Châu, Chu Dương chỉ mỉm cười, từ chối nhận.
Không phải anh ta không muốn giúp bọn họ truyền đạt tình cảm, mà anh ta sợ nhận quà xong, sẽ bị Giang Trạch Châu lạnh lùng chế giễu, thậm chí còn bị Giang Trạch Châu đánh.
Đại ma vương hỗn thế du ngoại giang hồ, không thể bị ái tình nhân gian làm cho lung lay.
----- Đây là đạo lý Chu Dương đúc kết ra.
Người khác giao việc cho Chu Dương, Chu Dương có thể bỏ qua. Nhưng việc mà Thẩm Minh Chi giao, Chu Dương không thể làm ngơ.
Tận dụng cơ hội chơi bóng buổi chiều, Chu Dương danh chính ngôn thuận đưa Giang Trạch Châu đến phòng đàn.
Giang Trạch Châu dù có mất kiên nhẫn đến đâu, cũng sẽ không ở trước mặt người ngoài mà đá vào mặt Chu Dương. Sự tình xong xuôi, Chu Dương vội vàng chạy đến sân bóng, dừng ở hàng ghế trên khán đài.
Thẩm Minh Chi cầm chai nước khoáng trong tay, thấy anh tới, liền hỏi: “Sao rồi?”
Chu Dương cười, “Anh đã ra tay thì em lo gì chứ? Người, đã đưa đến rồi. Nói thật, lá gan em cũng to đấy, dám để bạn em và người khác giới ở chung một phòng.”
Nghe vậy, Thẩm Minh Chi chán ghét liếc anh ta một cái: “Làm ơn đi, đã hơn mười mấy tuổi rồi, ở trong phòng đàn thì có thể xảy ra chuyện gì? Anh không thể suy nghĩ trong sáng hơn à?”
Chu Dương nhún vai, dáng vẻ vô lại, “Có thể chứ. Nhưng anh là sợ bạn em không kìm được, đột nhiên xông lên hôn Giang Trạch Châu. Giang Trạch Châu chưa từng yêu đương, thiệt thòi biết bao.”
Thẩm Minh Chi nhấc chân, đá vào bắp chân Chu Dương. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Chu Dương nhanh mắt, tránh qua một bên, cười haha: “Không trúng này!”
Đuổi người quanh cột bóng rổ một hồi, Thẩm Minh Chi nhụt chí, ngồi xuống một bên, bực bội nói: “Bạn em là dạng gái ngoan hiền điển hình đó, có được không? Cô ấy không thể làm gì Giang Trạch Châu được đâu, nói không chừng, ngay cả nói chuyện với Giang Trạch Châu cũng không dám.”
“Thật sao…” Chu Dương gãi đầu, “Ngoan như vậy, sao có thể theo đuổi Giang Trạch Châu?”
Ngay lập tức, Chu Dương chuyển chủ đề, nói: “Có điều, Giang Trạch Châu rất thích mẫu người ngoan hiền. Nói không chừng, hai bọn họ có thể mài ra chút tia lửa đó?”
Thẩm Minh Chi thở dài, “Hi vọng là thế.”
Ngày hôm đó, cơ bản không hề có cái gọi là trận đấu bóng rổ, ngay cả người ra sân cũng không đủ kết thành một đội.
Chu Dương chơi một mình, Thẩm Minh Chi buồn chán ngồi bên cạnh, sắc mặt đăm chiêu. Còn năm phút là tới 6 giờ, Thẩm Minh Chi kéo Chu Dương đến toà nhà nghệ thuật.
Gió như thể cũng kích động, thổi bay bọn họ về phía trước.
Chu Dương bị cô ấy kéo đi một mạch, dừng dưới toà nhà nghệ thuật, vừa thở hổn hển vừa nói: “Một nữ sinh như em, sao lại khoẻ như vậy?”
“Bớt nói nhảm, mau lên xem đi---” Thẩm Minh Chi sốt ruột, “---Giang Trạch Châu sẽ không doạ Ninh Ninh sợ đến phát khóc chứ?”
“Giang Trạch Châu chỉ không thích ở riêng với con gái, chứ không phải mãnh thú hay côn đồ, thích hù doạ nữ sinh đâu.” Chu Dương đau đầu nói, “Em lo lắng như vậy, tại sao còn bảo anh đi tới chỗ hai người họ?”
Thẩm Minh Chi không nói nên lời.
“……”
“Đi đây.”
Chu Dương xoa đầu cô, quay người đi lên lầu.
Thẩm Minh Chi bất động tại chỗ,