Lúc này đây cô không nhìn đến hợp bánh mà chỉ đưa mắt nhìn đến cái người mà mở hộp bánh đẩy đến mình, mĩm cười vô cùng hòa nhã với hắn.
Lúc này đây hắn cảm thấy bản thân hình như làm đúng rồi, cô hình như không còn giận nữa nên cũng cười ngu ngơ theo.
Nhưng đáng tiếc cho hắn nụ cười treo ở đó chưa được bao lâu thì đã bị lời nói của cô làm cho cứng đờ.
"Thế Hạo, cậu cảm thấy tôi sẻ dùng đến đồ người khác không cần đến hay sao? Hay cậu thấy tôi không có khả nằng mua những thứ này nên mới cảm thấy thương hại mà mang thứ người khác không cần đến cho tôi?"
Lời nói thông thả nghe êm tay vô cùng nhưng từng cầu từng chủ chui vào tai Thế Hạo làm hắn bắt đầu hoảng hốt, đây căn bản không phải ý của hắn rõ ràng mục đích của hắn là muốn nhận lỗi mà sao lại chọc cô thêm lần nữa rồi?
"Cậu...!cậu hiểu lầm rồi tôi căn bản không có ý như vậy!"
"Nếu mà không có ý như vậy thì cậu củng không cần nói ra những lời như thế"
Hăn nghe cô nói vậy thì khó hiểu, hắn đã nói gì a? Giờ phút này đây hắn bức ép bộ não mình nhanh nhớ lại toàn bộ quá trình từ nãy đến giờ, để xem thử bản thân đã nói sai ở đâu thì bàn hoàn phát hiện, bản thân lúc nãy nói thứ này căn bản không mua cho cô mà là mua cho người khác.
Giờ phút này đây hắn muốn tự giơ tay tán cho mình mấy cái để bớt ăn nói hàm hồ lại.
"Thi Nghi, thật ra ý tôi không phải như vậy thứ này vốn dĩ mua cho cậu chứ không phải mua cho người khác.
Lúc nãy là tôi ngại không dám nói nên mới nói như vậy làm cậu hiểu lầm"
Hắn ra sức giải thích hy vọng cô có thể tin tưởng lời nói chân thật của bản thân mình.
Nhưng đáng tiếc thứ mà hắn nhận lại lúc này đây chỉ có sự hờ hững của bản thân cô.
Hắn hiện tại rối gắm không biết nên làm thế nào cô mới bỏ qua cho mình đây.
Việt Ngôn và Gia Vỹ lúc này cũng.
nhìn Thế Hạo với ánh mắt kì lạ, bọn họ thật sự rất khâm phục người này a mới có mấy ngày mà chọc người ta đến tận ba lần hơn nữa lần nào cũng chọc thành không có đường giổ thật rất đáng khâm phục.
Đúng lúc Thế Hạo không biết tiếp theo mình nên nói cái gì để giổ cô thì giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp.
Hồ đại lão hôm nay đến lớp xớm hơn thường ngày, thông thường giờ này cô giáo vẫn còn thông thả ở khu giành cho giáo viên mà tám chuyện với đồng nghiệp.
Thấy Hồ đại lão đã vào lớp cô cũng đứng dậy khỏi chổ mà nhường đường cho Thế Hạo vào trong, nếu mà cứ ngồi lỳ như vậy chắc chắn sẻ bị đại lão mắng chết mất.
Thế Hạo được cô nhường đường cũng nhanh tróng vào trong, mọi chuyện cứ như vậy mà bị cắt ngan cái đám nhiều chuyện cũng thu lại tâm