Sau khi thông báo song vấn đền du lịch thì cũng tới thời gian bắt đầu vào tiết của Hồ đại lão, loi nhoi giờ sinh hoạt là thế nhưng khi vào tiết học mọi người đều rất chăm chú vào bài giảng ở trên bản trừ một người.
Thế Hạo không biết lại lên cái cơn gì mà từ nãy giờ sách vở vẫn không chịu mở ra cứ thích dán mắt vào người cô, bộ mặt cô dính cái gì à?
Giờ phút này đây cô thật sự rất muốn lấy gương ra xem thử nhưng đáng tiếc ngoài Thế Hạo nhìn cô Hồ đại lão đứng trên bụp giản cũng đang hướng ánh mắt lại chổ của cô.
Hồ đại lão cầm viên phấn trên tay rõ rõ vào bảng mấy cái lập tức làm cả lớp chú ý, nên nhìn theo ánh mắt của cô Hồ mà hướng về chổ cô nhất thời chổ của cô chở thành tâm điểm chú ý của mọi người, mà nguyên nhân đều do tên ngốc đang ngồi bên cạnh.
Cô Hồ lúc này vô cùng mà thông thả gọi cái người không chú ý nhất trong lớp "Thế Hạo, nếu như em cảm thấy bài cô giảng quá dể vậy em có thể lên đây giải bài này giúp cô có được không?"
Hắn bị cô Hồ réo tên nhưng một chút phản ứng cũng chẳng có, thân ngồi đây mà hồn cứ như đã lạc tới phương trời nào vậy.
Cô thấy hắn chẳng chút phản ứng nên hơi cau mài, xuất phát từ lòng tốt nên muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy cô Hồ đi xuống khỏ tay xuống bàn mấy cái.
"Chung Thế Hạo, em có đang nghe tôi nói hay không?"
Lúc này đây Thế Hạo mới hơi giật mình mà đưa mắt nhìn cô Hồ không biết là hắn vô tình hay cố ý mà trả lời một câu.
"Thưa cô em không nghe"
Và rồi chổ của hắn lập tức bị thay đổi vốn dĩ có thể ngồi trong lớp hết tiết nhưng giờ lại bị đuổi ra đứng ngoài hành lang.
Hắn đi rồi cả lớp cũng quay lại với việc nghe giảng dù sao vị lão đại kia bị Hồ đại lão đuổi ra khỏi lớp cũng chẳng phải lần đầu, hắn đi cô thoải mái hơn hẳn tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, dù sao có tên đáng ghét đó ngồi cạnh lại còn nhìn cô không chóp mắt cô thoải mái mới lạ ấy.
Thế Hạo bị đuổi ra ngoài thì tức lắm luôn gõ ràng hắn chỉ ngồi im lặng mà nhìn người thôi mà có làm phiền đến ai đâu, thế mà cũng bị đuổi cho được.
Nhưng mà có bị đuổi hắn cũng không tình nguyện đứng ngoài cửa như vậy, đi mua lại món khác chút nữa ra chơi dỗ cô thì hơn hắn đã quyết định rồi, dù thế nào cũng phải nói lời hay ý đẹp nhiều hơn chút tránh việc chọc cô giận dù sao hiện tại cũng chẳng phải như lúc nhỏ, chỉ cần giận đôi ba ngày cái là quên, hắn sợ hiện tại cô mà giận thì sẻ rất lâu mới hết được.
Nghĩ là làm hắn ngay lập tức lên bước