Một lát sau, Bạch Hồng bình tĩnh hơn.
Cô co rúm người lại vì lạnh.
Du Quân lấy một chiếc áo khoác còn khô trong túi, đắp lên người Bạch Hồng.
Rồi anh cũng đứng lên cởi áo của mình.
Cơ thể săn chắc lộ ra, mập mờ trong bóng lửa.
Bạch Hồng xấu hổ đưa tay che hết mặt lại.
- Cậu cũng cởi ra đi.
Mặc đồ ướt sẽ bị cảm.
Du Quân cười, nói.
Anh sắn ống quần lên cao, vắt nước chảy ra tong tỏng từ gấu quần ướt đẫm.
Bạch Hồng nheo mắt nhìn anh và hỏi lại:
- Vậy cậu định chôn chân đứng quan sát tôi à?
Nghe vậy, Du Quân liền giật mình, vội vàng quay gót chạy ra cửa hang.
Thấy anh đã biết điều, cô mới từ từ lột sạch áo quần ướt sũng khỏi cơ thể, mang theo áo của Du Quân cùng phơi khô.
- Xong...xong chưa?
Du Quân lắp bắp hỏi.
Thấy Bạch Hồng khẽ "Ừm", anh mới dám trở vào.
Cô giờ đang choàng chiếc áo rộng thùng thình, ngồi hơ tóc bên lửa.
Mưa bão bên ngoài vẫn gào thét như muốn giày xéo rừng núi Uy Phàm.
Hai người lặng lẽ ngồi cạnh nhau, không ai bảo ai, cũng không dám liếc mắt sang cơ thể trần trụi của đối phương.
Mưa và gió đêm thổi lạnh buốt.
Trong đầu đôi trẻ đang mải mê đuổi theo hàng loạt những hoang mang, lo lắng.
Ba lô chỉ còn lại vài ổ sandwich và hai chai nước lọc.
Du Quân đưa hết cho Bạch Hồng, cô lại đẩy sang một nửa:
- Chia đôi đi.
Cậu đã vất vả lắm rồi.
Dù vừa rét vừa mệt lả, anh và cô cũng chỉ nhai vài miếng rệu rạo.
Giữa hoàn cảnh bế tắc này thì còn lấy đâu ra tâm trạng nuốt trôi nữa?
Trời vẫn tối sầm.
Đột nhiên, một tiếng sấm đùng đùng vang lên, rung chuyển cây cối.
Bạch Hồng hoảng sợ bó chặt gối, rúc người sát vào góc hang.
Du Quân lết sang cạnh cô, quàng tay ôm lấy bả vai đang run lập cập.
Cô đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn vào hư không, buồn bã cất tiếng:
- Tử Bạch Hồng yếu đuối lắm nhỉ? Tôi thật sự không mạnh mẽ như những gì cậu thấy đâu...!Du Quân, tôi...sợ lắm.
- Bạch Hồng, cậu là cô gái kiên cường nhất của tôi.
Nhưng cậu được phép yếu mềm mà.
Đã có tôi ở đây rồi.
Du Quân lắc đầu, dỗ dành cô.
Ngữ khí trầm ấm và kiên định của anh chân thành tận tâm can.
Sương đêm xuống lạnh giá.
Nhiệt độ về khuya càng hạ thấp.
Bạch hồng cởi một bên áo khoác trên người ra:
- Nép vào đây.
Cậu cũng đang rét.
Du Quân ngoảnh đầu đi hướng khác, bối rối nói:
- Không sao.
Xin lỗi, tôi ch...!chưa nhìn thấy gì hết.
Bạch Hồng chau mày, cô chủ động áp sát vào Du Quân, choàng bên áo còn lại qua người anh.
- Đến nước này rồi còn ngại gì nữa.
Chỉ có cách sưởi ấm bằng thân nhiệt thôi.
Nói như vậy, nhưng chính má Bạch Hồng cũng đỏ bừng.
Da thịt hai bên tay chân và sườn đã chạm nhau.
Một nam một nữ trên người chỉ mặc độc đồ lót để che những thứ cần che, giờ lại cận kề như vậy, đúng là vô cùng khó xử.
- Cấm cậu liếc mắt qua nhìn đấy!
Bạch Hồng chu môi cảnh cáo.
Du Quân gật đầu cái rụp.
Anh biết rõ bản thân sẽ ra sao nếu nhìn