Bạch Hồng thở dài, đành nói cho qua:
- Thôi nín đi.
Chị biết Quân ca là của em rồi.
Hiểu Linh Dung lắc đầu nguầy nguậy, ra vẻ Bạch Hồng nói không đúng ý.
Du Quân đã ghét nhất loại con gái lèo nhèo, đây lại còn dám phá hỏng buổi sáng bình yên của anh và Bạch Hồng, liền nhàn nhạt lên tiếng:
- Nói đi.
Cô muốn gì?
Hiểu Linh Dung cắn môi, biết mình không thể diễn được nữa.
Lần này nhất định cô bé phải khẳng định chủ quyền rõ ràng.
Hiểu Linh Dung chống tay, hất cằm hét lớn:
- Tôi muốn Bạch tỷ tỷ!
...
Không gian lặng thinh, có thể nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc.
Tại sao không phải là "Tôi muốn Du Quân!" hay "Du Quân phải là của tôi!" ? Câu trả lời của Hiểu Linh Dung đã nằm ngoài dự kiến của cả hai người.
Hiểu Linh Dung ôm chặt cánh tay Bạch Hồng, thiết tha khẩn cầu:
- Chị mau tránh xa hắn đi.
Hắn chỉ đang dụ dỗ chị thôi.
Chị thấy không? Hôm trước hắn còn cho chị leo cây để đi với em.
Bạch Hồng tròn mắt không phản ứng lại, cô bé càng thêm da diết:
- Đấy đấy.
Đều là em đã giúp chị thấy được bộ mặt thật ti tiện của đàn ông.
Chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau thôi!
Du Quân nhíu mày, mặt tối sầm lại như trời có bão.
Anh đẩy Hiểu Linh Dung ra, chiếm lại Bạch Hồng vào lòng mình.
- Bạch tỷ tỷ, tin em đi.
Em mê chị lâu rồi!
Đùng đùng.
Sét đánh ngang tai.
Thì ra tiểu trà xanh này không phải là muốn giành giật nam chính, mà chính xác là đang cướp nữ chính.
Một ngày vào 5 năm trước...
- 1...2...3...4...
Hiểu Linh Dung, mười tuổi, vừa úp mặt vào tường, vừa đếm cho Du Quang Khôi đi trốn.
Trong khi hai đứa nhóc đang chơi trốn tìm vui vẻ thì Du Quân lại ngồi trong vườn cặm cụi với chiếc máy tính.
Nhưng cái khuôn viên Du gia này rộng quá thể.
Hiểu Linh Dung đi tìm mỏi cả chân.
Chỉ còn lại mỗi phòng của Du Quân.
Cô bé cũng không để ý, thuận tay mở cửa xông thẳng vào trong.
Linh Dung cúi xuống gầm giường tìm.
Du Quang Khôi thì không thấy đâu, mà lại phát hiện một chiếc hộp trông rất khả nghi.
Vì tính táy máy tò mò, Hiểu Linh Dung luồn tay vào lôi hộp ra.
Chiếc hộp không bị khóa và vẫn được giữ sạch sẽ, chẳng có lấy một vết xước.
Đáy hộp lót một lớp vải nhung mềm sang trọng, đặt ngay ngắn trên đó là một con búp