Du Quân không nói không rằng.
Anh kéo thật mạnh cho cô áp sát vào người mình, bóp chặt cái cằm nhỏ kia.
Cánh môi Du Quân mạnh bạo hạ xuống.
Không dịu dàng, không lãng mạn như đêm ấy, chỉ toàn là chiếm hữu và ghen tuông.
Lưỡi anh tiến sâu vào khoang miệng cô mà điên cuồng khuấy đảo.
Bạch Hồng lần đầu thấy một Du Quân đáng sợ thế này.
Cô hãi đến run người, vùng vẫy chống trả.
Nhưng càng phản kháng bao nhiêu, Du Quân lại càng thấy kích thích bấy nhiêu.
Anh cứ thế mà đàn áp đôi môi cô không thương tiếc, tựa như cách con sói đói cắn xé miếng mồi ngon sau khi đã giành lại nó khỏi răng nanh của tên địch thủ.
Vài giây ngắn ngủi sau đó, một mùi tanh chợt loang trên đầu lưỡi Du Quân.
Anh bất giác dừng lại, mở mắt ra nhìn Bạch Hồng và kéo theo đó một sợi chỉ bạc.
Sự mất trí kia làm môi cô rướm máu.
Anh đã ngấu nghiến thô bạo đến làm rách một mảng môi khô mà không hề hay biết.
Bạch Hồng lặng đi, không tức giận, cũng không rơi lệ.
Trong đôi mắt tím biếc phủ một tầng sương mờ vô cảm.
Cơ mặt cô thả lỏng rồi cứng đờ lại thật chẳng khác nào một nàng búp bê sứ lạnh ngắt và vô tri.
Sự điềm tĩnh đáng sợ ấy có sức nặng đè nén toàn bộ mọi nỗi thất vọng, bàng hoàng lẫn cay đắng trong cô.
Để rồi lúc này, cô nhìn anh chằm chằm bằng một ánh nhìn xa cách mà vốn chỉ người dưng mới làm được.
Du Quân khẽ nhăn mặt.
Cô như thế này còn làm anh thấy lo sợ hơn nhiều.
Tim anh thắt lại và có thứ gì cứ chèn vào lồng ngực khiến anh không thở nổi.
Thà rằng cô điên lên mà cào mà đánh anh đi.
Cô gái trước mắt đây anh không còn giống nàng Bạch Hồng mà anh quen biết nữa, và chính anh, trong khoảnh khắc ấu trĩ vừa rồi, cũng giật mình thấy rằng mình chẳng còn là Du Quân, kẻ từng thề sẽ mãi mãi nâng niu đoá hồng của hắn nữa.
- Có sao không...
Du Quân đưa tay lên toan xoa dịu vết thương.
Nhưng Bạch Hồng lại vội hất tay anh ra.
Cô nhàn nhạt lấy ngón cái quệt vết máu, mọi cảm giác đau xót giờ chẳng còn đáng nói.
- Có sao.
Nhưng không đến lượt Du thiếu gia phải bận tâm.
Ngữ khí xa cách vừa dứt, Bạch Hồng liền quay bước ra ngoài, bỏ lại một Du Quân đang nghẹn đi và không nhấc nổi đôi chân run rẩy bị sự ân hận khoá chặt lại.
Dưới trời tuyết trắng xóa, Bạch Hồng đi trong vô định.
Cái giá lạnh làm máu đông lại thành vệt đỏ thẫm, có chút sưng phù lên.
Gió bấc rít qua và cứa lên nước da mỏng manh từng vệt tê tái.
Thân người Bạch Hồng co rúm lại.
Cô cười cười cay đắng.
Không ngờ tim mình lại thấy đau đớn như thế.
Tử Bạch Hồng mạnh mẽ và độc lập đâu mất rồi?
Trời lạnh quá, còn cô thì đang ở một con đường lạ huơ lạ hoắc.
Giờ Bạch Hồng chẳng biết đi về đâu nữa.
Người cô từng coi như một chốn để trở về khi yếu lòng, giờ khiến cô phải tự dọn hành lí rời đi, mang theo nỗi thất vọng và chua xót khó tả.
Bạch Hồng thở dài, tìm một góc khuất gió rồi ngồi bệt xuống nền tuyết trắng.
Cô cứ thế bó gối nhìn người qua kẻ lại trên đường.
Không tiền bạc, không điện thoại, và đơn độc thu mình vào một góc lạnh lẽo, cô như mất kết nối hoàn toàn với thế giới.
Bạch Hồng chỉ muốn trốn thật lâu vào một nơi không ai thấy để tự xoa dịu vết thương lòng, để lại một lần nữa dựng lên vỏ bọc và không còn cho phép tên đàn ông nào làm bản thân khờ dại rung động như lúc này.
Một chiếc áo khoác dày bất chợt trùm lên cơ thể nhỏ nhắn đang co ro của cô.
Cô ngơ ngác ngước đầu lên nhìn.
Du Quân ở đó, ngay đối diện Bạch Hồng và chỉ mặc độc một cái áo dài tay.
Ánh mắt anh hiện rõ tia xót xa.
Anh vội vàng ôm chầm cô rồi vỗ về:
- Xin lỗi Bạch Hồng.
Là tôi đã làm tổn thương cậu.
Tôi thật sự xin lỗi...
Bạch Hồng đẩy anh ra.
Cô nắm tóc Du Quân, xông đến cắn lên môi anh.
Nhưng Du Quân cũng chỉ để yên đó cho Bạch Hồng xả giận.
Đến khi máu đã lem nhem trên khóe miệng, Bạch Hồng mới chịu dừng lại.
Bây giờ hòa nhau rồi.
Du Quân quỳ gối lên nền tuyết lạnh, thành khẩn nói:
- Cậu giận tôi bao lâu cũng được, nhưng làm ơn đừng bỏ bê bản thân ở ngoài này.
Tôi đau lắm.
Cô đâu biết được anh đã vội vàng chạy đuổi theo, hỏi từng người, tìm cô khắp nơi.
Đến khi chứng kiến hình bóng co ro bên góc tường, lòng Du Quân đau nhói như bị ai bóp nghẹt.
Anh hận mình đến cùng cực như hận một kẻ đã khiến người anh yêu thương phải đau lòng.
- Cho cậu quỳ mòn gối đi.
Dám đối xử với tôi như thế hả? Tôi nghĩ tôi là ai ư? Tôi là bà cố nội nhà cậu đây!
Bạch Hồng bắt đầu mắng té tát.
Cô trút hết uất ức lên anh.
Nhìn hình bóng người con trai ấy, trái tim sắt đá lại không tự chủ được mà tự nhiên mềm nhũn ra.
Quả nhiên cho tới cuối cùng, cô vẫn không thể nào ghét bỏ được con người này dù chỉ một giây.
Có lẽ Bạch Hồng nên cho anh một cơ hội.
Mắng chán rồi cô lại thấy vừa lạnh vừa đói, đành tạm tha thứ cho Du Quân:
- Bế bà cố nội đi về.
Bà