Bạch Hồng lúng túng không biết làm gì, chỉ khẽ xoa mái tóc đen mượt của Du Quân.
- Cậu nói xem...tôi phải làm sao đây?
Du Quân hỏi cô.
Bạch Hồng im lặng, cô thật sự không biết Du Quân đang có trăn trở gì.
Chỉ biết rằng thấy anh như vậy, cô vô thức cũng nghẹn ngào theo.
- Có phải tôi tham lam quá không? Vừa muốn tự tay lập nghiệp, lại vừa muốn có điều kiện và thời gian dành cho cậu.
...
Du Quân lặng thinh vài giây, rồi anh tự trả lời thắc mắc của chính mình:
- Đúng là tham thật.
Mạo hiểm từ con số không như vậy, sao có thể...
Đó chính là điều mà bấy lâu nay Du Quân đã rất phân vân.
Anh biết cô gái anh thương cần một mái ấm, cần sự quan tâm, và đặc biệt là tình yêu.
Nếu tiếp tục theo đuổi niềm đam mê với công nghệ, tự gây dựng sự nghiệp bằng chính sức mình, thì chắc chắn anh sẽ không có đủ thời gian để ở bên chăm sóc Bạch Hồng.
Rồi sự cô đơn sẽ lại bao trùm lấy tâm hồn của cô bé mồ côi này.
Vả lại, chính Du Quân cũng không biết mình có thể thành công hay thất bại nữa.
Để lo cho Bạch Hồng một cuộc sống ấm áp đủ đầy, có lẽ Du Quân chỉ có một lựa chọn duy nhất: gác lại ước mơ tuổi trẻ, chấp nhận thừa kế gia sản nghìn đô cùng con đường đã được vạch sẵn.
Bạch Hồng vốn là một cô gái thông minh, lập tức hiểu ra nỗi lòng của Du Quân.
- Thì ra cậu lại ngốc như vậy.
cô nhoẻn miệng cười nói, khóe mắt cong thành một vầng trăng khuyết duyên dáng, sáng lên trong đêm.
- Tôi nhiều tiền lắm đấy, có khi còn nuôi lại được cái tên bám người nhà cậu.
Cô nói.
Du Quân lắc đầu, khẽ rên rỉ trong cuống họng.
Trông anh thật giống một đứa trẻ đang bế tắc, khác xa so với sự mạnh mẽ thường có.
- Du thiếu gia à, cậu vốn quyền thế ngập trời, tài năng không nhỏ.
Tương lai phía trước còn sán lạn, đừng vì một ngon cỏ dại ven đường như tôi mà quay đầu.
Bạch Hồng quay người lại, nhìn sâu vào mắt anh, chậm rãi nói từng câu.
Du Quân nhướng mày.
Sao cô có thể nghĩ như vậy chứ?
- Cậu mới là ngốc.
Vẫn chưa hiểu được vị trí của mình trong tim tôi sao?
Anh thất vọng cằn nhằn.
- Tim cậu ở tận bên trong lồng ngực, sao mà tôi nhìn thấy được?
Bạch Hồng ngước mặt lên trêu đùa Du Quân.
Anh khẽ thở dài, cô gái này đầu óc cũng quá đơn giản, không thể thấu được tình cảm người khác.
Anh bèn vòng tay ôm đầu Bạch Hồng, áp sát vào ngực