Trình Cẩm Chi ngồi xổm ở góc tường, cắn móng tay nửa ngày, cũng không đợi được Dung Tự trả lời. Dung Tự sẽ không phải không thấy chứ? Vẫn là thấy rồi ngầm thừa nhận? Vậy cũng quá tuyệt tình đi, dù sao cũng phải trả lời nàng một chút chứ? Đánh ra những chữ này, viền mắt Trình Cẩm Chi liền chua. Nhìn hai lần, viền mắt càng chua. Trình Cẩm Chi muốn rơi nước mắt. Phảng phất như đã bị Dung Tự vứt bỏ, rõ ràng là nàng nói chia tay với Dung Tự. Nhưng hôm qua Dung Tự như vậy, không phải là muốn chia tay nàng sao? Nàng xưa nay đều chưa từng nói bình tĩnh với mình. Bình tĩnh không phải chê nàng phiền, chê nàng ầm ĩ. Dự liệu trăm lần chia tay, nhưng vẫn là ở khung chat không cốt khí mà đánh ba chữ. "Em ở đâu?"
Trình Cẩm Chi chưa gửi đi, nhìn thấy chữ trong khung chat, trong nháy mắt lại kích động. Tại sao tin nhắn không có chức năng thu hồi? Nàng hối hận rồi. Nàng nói đều là giả. Đều là lời lúc tức giận. Trình Cẩm Chi xóa bỏ ba chữ này, càng không cốt khí đánh ba chữ khác. "Gửi sai rồi."
Trình Cẩm Chi cảm giác mình sắp có thể gửi đi tin nhắn "không phải chị đâu".
Dung Tự vẫn chưa hồi âm nàng.
"Trình, cậu không thoải mái sao?" Thấy Trình Cẩm Chi ngồi ở góc tường, Olivia cũng ngồi xuống theo Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi lắc lắc đầu, bị người khác hỏi đến, tâm Trình Cẩm Chi cũng bắt đầu ê ẩm rồi. Nàng nhất định phải nhịn xuống, không được khóc ở hậu đài. Nơi này có rất nhiều người.
"Cậu đang ở đây tán gẫu với Dung Tự à?" Olivia tiểu tâm dực dực hỏi.
"Em ấy không để ý tới tớ." Một hồi lâu, Trình Cẩm Chi mới mở miệng.
Olivia tiểu tâm dực dực ôm Trình Cẩm Chi, nàng giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của Trình Cẩm Chi. "Em ấy hơi quá đáng rồi, làm sao cam lòng không để ý tới cậu."
"Trước em ấy trách móc, tớ còn treo từ chia tay ở bên miệng. Em ấy giận tớ rồi." Trình Cẩm Chi xoa bóp một cái viền mắt. "Không được, tớ phải về xem thử, vạn nhất em ấy chưa thấy tin nhắn, tớ còn có thể xóa tin vừa nãy."
"Đúng, phải xóa. Cứ làm như vậy." Trình Cẩm Chi nói.
"Cẩm Chi." Olivia ôm đầu Trình Cẩm Chi. "Nhưng nếu em ấy nhìn thấy rồi thì sao."
Nghe được "chia tay" hai chữ này, tai Olivia liền thính. Trước kia nàng từng mơ, Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự chia tay, cười tỉnh. Trình Cẩm Chi lúc đó còn hỏi nàng mơ mộng đẹp gì. Olivia có chút chột dạ.
"Em ấy nhìn rồi...... Em ấy muốn chia tay tớ sao?"
"Hôm qua em ấy nói gì?"
"Em ấy nói cần bình tĩnh."
"Hay là không phải là chia tay, em ấy chỉ là muốn yên tĩnh một chút." Nhìn Trình Cẩm Chi thương tâm như vậy, Olivia lại có chút không đành lòng. Không đành lòng đồng thời, lại nghĩ tới Hoa Án. Hoa Án vuốt ve gò má của nàng. "Cô như vậy, truy không đến Trình Cẩm Chi."
"Vậy tớ phải nghe lời em ấy sao?" Trình Cẩm Chi nói: "Nhưng mà tớ làm sao bình tĩnh, tớ thích em ấy như vậy, tớ bình tĩnh không được."
Olivia không lên tiếng, nàng ôm chặt Trình Cẩm Chi.
"Quên đi, gửi cũng đã gửi. Mặc cho số phận đi."
Mới vừa nói xong mặc cho số phận, không tới một giờ, Trình Cẩm Chi đã gọi điện cho Dung Tự. Tiếp thông, Trình Cẩm Chi lại không biết nói cái gì, Dung Tự cái gì cũng không nói. Hai người nghe tiếng hít thở đều đều của nhau.
"Ăn cơm tối rồi sao?" Tiếp thông hai phút, vẫn là Dung Tự mở lời.
"Ăn rồi. Em thì sao?"
"Ừ." Dung Tự không có ăn cơm. Không chỉ bữa này, bữa trước, bữa trước trước, nàng đều không ăn. Dung Tự biết mình như vậy không tốt, vốn là muốn ăn ít đồ, lại nhận được tin nhắn của Trình Cẩm Chi. Tức giận đến nàng làm sao cũng ăn không vô. "Buổi tối chị còn phải đi huấn luyện à?"
Nghe Dung Tự hỏi mình chuyện thường ngày, Trình Cẩm Chi cảm giác mình được trấn an. "Ừ. Chờ huấn luyện xong, chị có thể gọi điện cho em không?"
"Cẩm Chi." Dung Tự dừng một hồi lâu, mới gọi tên Trình Cẩm Chi. "Em nói bình tĩnh, không phải một ngày bình tĩnh."
"Vậy ngày mai chị gọi cho em."
Dung Tự không nói gì.
"Ngày mai cũng không được sao?" Tâm Trình Cẩm Chi lại xoắn chặt, hai tay ôm điện thoại.
Thanh âm của Trình Cẩm Chi hơi cầu khẩn, nhưng mà Dung Tự còn chưa nói chuyện. "Dung Tự, em muốn chia tay với chị sao?"
"Em không muốn chia tay chị. Em chỉ là suy nghĩ một chút, chờ em nghĩ xong, em sẽ đến tìm chị."
"Không công bằng." Trình Cẩm Chi xưa nay đều không có nghĩ tới, cãi nhau với Dung Tự sẽ náo thành như vậy. Nếu như biết, nàng sẽ không náo loạn với Dung Tự.
Trình Cẩm Chi hạ thấp mí mắt. "Chị có nhiều chỗ không tốt như vậy, chờ em bình tĩnh, em sẽ phát hiện."
Em sẽ không cần chị.
"Khi nào chị trở về? Đến lúc đó em tới đón chị." Dung Tự nói.
"Ừ ừ. Bọn chị cuối tháng sẽ kết thúc."
"Được."
Chiến tranh lạnh với Trình Cẩm Chi, chính là tự ngược. Dung Tự chống trán, lại nhìn Trình Cẩm Chi trên màn hình điện thoại. Có lúc, thật không biết nên nắm chặt người này như thế nào. Tuy rằng nàng vẫn tự nói với mình, muốn để Trình Cẩm Chi ý thức được hành vi của nàng, muốn Trình Cẩm Chi không đại điều như vậy nữa. Nhưng là có biện pháp gì, người này khẩu bất trạch ngôn, người này đại điều, đều là thuộc về người này. Nàng yêu người này không phải là không giữ lại chút gì sao? Dung Tự phát hiện thật sự không có cách nào, chỉ có làm bộ không nhìn thấy, hoặc là lại nói bóng gió một chút. Sinh hoạt tiếp theo, là như này sao?
Ngày ấy Trình Cẩm Chi kết thúc, Dung Tự đi đón nàng. Nói chuẩn xác hơn, là đi cùng Trình gia ba mẹ. Lúc Trình Cẩm Chi đi ra, còn ôm Olivia một chút. Cử chỉ hai người rất thân mật, rất rõ ràng, Dung Tự cùng Trình Cẩm Chi giận dỗi, chỉ càng tăng thêm "tình bạn" của Trình Cẩm Chi và Olivia. Olivia hơi hướng ngoại, rất nhanh đã tán gẫu với ba mẹ Trình gia. Dung Tự quay mặt đi, chỉ yên lặng mà để hành lí của Trình Cẩm Chi vào cốp sau. Trình Cẩm Chi có chút sốt sắng, những ngày qua Dung Tự đều không đến, chỉ cùng