"Chấm lửng là có ý gì? Chị không chặt nữa, em sẽ không yêu chị nữa sao?"
"Chị như thế nào em cũng thích." Dung Tự thực sự không cách nào nhìn thẳng cái từ ngữ này rồi. Hơn nữa, cổ tay phải nàng vẫn còn ê ẩm.
Nhìn thấy câu nói này, Trình Cẩm Chi khuôn mặt đỏ ửng cười. Cùng nhau lâu như vậy, □□ cái chiêu thức này vẫn rất linh nghiệm. Trình Cẩm Chi ngồi ở nắp bồn cầu, lại lôi kéo vạt áo. Nàng ngửi ngửi cổ tay áo, ở trên có mùi vị của Dung Tự. Bộ quần áo này là của Dung Tự. Hôm trước trở về, nàng mặc nguyên một đêm. Ngày đó nàng cảm giác mình như nữ chủ khổ tình, mặc quần áo của người yêu "bạc tình", nếu như trong ngực ôm một khung ảnh, ở nhà đốt một ảnh chụp, vậy thì càng giống. Trình Cẩm Chi còn chưa kịp thực thi, liền bị mẫu thân nàng phát hiện, mẫu thân nàng trợn tròn mắt. "Trình Cẩm Chi, con muốn đốt nhà, cùng chúng ta đồng quy vu tận?"
"A di không phát hiện chứ?" Trình Cẩm Chi hỏi.
"Chị sợ sao?"
"Sợ."
"Sợ mà chị còn lộn xộn."
Trình Cẩm Chi nâng điện thoại, cười đến con mắt sáng lấp lánh. "Nào có, tối hôm qua là em động có được không?"
"Khi nào em mới tới tìm chị? Không có em chị không ngủ được." Trình Cẩm Chi bắt đầu gửi tin nhắn thoại nũng nịu.
Dung Tự nhìn nhìn ngón tay trắng bệch của mình, Trình Cẩm Chi vừa làm nũng, nàng cảm giác mình đang làm một chức nghiệp đặc biệt. "Chị lâu như vậy không về nhà, hảo hảo bồi thúc thúc a di. Làm chút việc nhà cho bọn họ, nói chuyện phiếm gì đó."
"Chị biết rồi."
Trình Cẩm Chi thực sự là tinh thần thoải mái đi ra phòng vệ sinh, còn vỗ vai mẫu thân một cái. "Mẹ chào buổi sáng."
Khiến cho Ôn Khởi Vân sững sững sờ sờ. "Sáng sớm, con cao hứng cái gì?"
"Chính là cao hứng."
Ngày hôm trước trở về, cũng là cái dạng này. Ngồi phịch ở trên ghế salon, kêu nàng về phòng, nàng liền ngồi phịch ở trên giường, cũng không đắp chăn cho mình. Ủy khuất ba ba.
"Trình Cẩm Chi, con không phát sốt chứ?"
"Không có."
"Con đổi lại quần áo Dung Tự đi, chưa tắm con đã mặc lên người rồi."
"Không đổi, con muốn mặc." Trở về phòng, Trình Cẩm Chi ngửi ngửi áo sơ mi trên người. Áo sơ mi là áo sơ mi trắng của Dung Tự, bộ dáng Dung Tự mặc áo sơ mi thật đẹp mắt.
Chỉ có điều, Trình Cẩm Chi cũng chỉ cao hứng như vậy hai ngày. Lúc sau Dung Tự lại không để ý tới nàng. Mãi cho đến cơm tất niên, Trình gia mời Dung gia tới. Trình Cẩm Chi muốn ngồi sát cạnh Dung Tự, kết quả bị bà nội gọi tới. Dung Tự liếc mắt nhìn Olivia trên bàn cơm. Ba mẹ Olivia đi công tác, một người cô đơn, ba mẹ Trình gia liền kêu đứa trẻ này lại đây. Phải nói, ba mẹ Trình gia thật không có trí nhớ, năm đó chính là ở chỗ này đem Dung Tự con sói này dẫn vào, hiện tại lại kêu Olivia tới đây. Tình cảnh nhất thời có phần náo nhiệt.
"Olivia, cậu sẽ không tới bây giờ còn thích Dung Tự chứ?" Vừa nãy ăn cơm, Trình Cẩm Chi thấy Olivia lén lút nhìn Dung Tự. Dung Tự ngược lại là không phản ứng gì, chỉ cúi đầu, tình cờ gắp thức ăn cho mẫu thân. Dung Tự không nhìn Olivia, cũng không nhìn nàng. Một hồi ăn xong cơm tất niên, thời điểm Dung Tự đứng dậy chạm cốc, vội vã nhìn nàng một cái.
"A?"
"Tớ biết này rất khó khăn cho cậu. Nếu như có thể, tớ hi vọng cậu không thích em ấy." Tuy rằng cùng Olivia quan hệ rất tốt, thế nhưng bạn gái là kiên quyết không thể nhường cho. "Tớ đã xác định quan hệ với em ấy rồi."
"Hai người hòa hảo rồi à?"
Câu nói này làm Trình Cẩm Chi nghẹn một chút, nói chưa cũng không phải, có lúc nàng chờ ở Dung gia, khiêu khích Dung Tự, Dung Tự sẽ ấn nàng tới trên giường. Nói rồi cũng không phải, Dung Tự đến bây giờ cũng chưa nói hòa hảo.
"Vậy hai người bây giờ là quan hệ bạn giường sao?" Nghe xong Trình Cẩm Chi khổ não, Olivia nói rằng.
"Chúng tớ là quan hệ yêu đương." Cái gì quan hệ bạn giường, tại sao có thể là quan hệ bạn giường. Các nàng vẫn luôn ở bên nhau, nàng thích Dung Tự, Dung Tự cũng thích nàng.
"Như vậy sẽ không phải rất mệt à?" Olivia nói.
Trình Cẩm Chi ngây người một chút, nơi nào mệt mỏi?
"Lên giường cũng lên không tốt, cãi nhau cũng cãi không được." Olivia nói.
"Nói như vậy, hình như là." Trình Cẩm Chi nói: "Nhưng lúc lên giường, vẫn tương đối vui vẻ. Tớ không nghĩ nhiều như vậy."
Cùng Dung Tự lên giường, chính là rất vui vẻ a. Bất luận Dung Tự là dịu dàng, hay là tức giận, cũng làm cho nàng có chút...... không khép chân được. Hơn nữa lúc nàng giúp Dung Tự giải quyết, Dung Tự cũng thuận theo nàng, chỉ nhắm mắt lại thở hổn hển. Có lúc nàng giúp Dung Tự làm miệng, Dung Tự còn có thể ngồi dậy vuốt tóc của nàng.
Bộ dáng vui vẻ của Trình Cẩm Chi, khiến lòng Olivia hơi đau nhói. "Ừ."
"Kỳ thực Dung Tự tốt như vậy, cậu thích em ấy cũng không có gì đáng trách, nhưng bây giờ tớ và cậu quan hệ không tệ, vừa nghĩ tới cậu thích em ấy, trong lòng có điểm khó chịu." Trình Cẩm Chi ôm lấy bả vai Olivia. "Nếu như cậu không thích em ấy, trong lòng tớ sẽ thoải mái rất nhiều."
"Tớ không thích em ấy." Olivia cúi đầu.
"Thật sự?"
"Thật." Olivia ngẩng đầu, đón lấy nụ cười vui sướng của Trình Cẩm Chi.
Thích Trình Cẩm Chi, hình như còn càng thảm hơn.
Phòng ăn có cửa sổ sát đất, Trình Cẩm Chi liếc thấy Dung Tự. Dung Tự đưa lưng về phía nàng, tay vịn ở trên bệ cửa. Bên này không có cảnh đêm, tự nhiên cũng không người nào. Trình Cẩm Chi đi tới, mặt kề sát sau lưng Dung Tự. "Tự Nhi."
"Ừ."
"Hai ngày nữa, chị phải xuất ngoại quay một ít đông tây."
"Em biết rồi." Dung Tự hạ thấp mi mắt, tay buông xuống, vẫn không đặt lên mu bàn tay Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi hiện tại ký hợp đồng công ty truyền hình, là xí nghiệp công ty nữ đoàn hợp tác. Khi Dung Tự tỉnh lại, Trình Cẩm Chi đã lên máy bay rồi. Tâm tình Trình Cẩm Chi không tệ, gửi tới không ít biểu tượng cảm xúc. Hoa Án cùng Trình gia công ty có hạng mục hợp tác, tự nhiên cùng Dung Tự cũng có tiếp xúc. Trình Hoài Nam thấy Hoa Án cùng Dung Tự là cao trung đồng học, liền phóng tay hạng mục để Dung Tự đi làm. Trình Hoài Nam trước coi Dung Tự làm con gái, hiện tại coi Dung Tự làm con rể. Cái gì cũng muốn bồi dưỡng