Đại khái từ sớm Trình Cẩm Chi đã coi Olivia là tình địch, Trình Cẩm Chi cũng không nghĩ đến bản thân mình. Thời điểm Olivia xoa tai nàng, nàng còn tưởng rằng Olivia đùa giỡn. Con gái luôn vui đùa thân thể như này. Nhưng hôm nay không giống nhau, con mắt Olivia hơi sáng. Thậm chí Olivia ghé sát vào một chút, Trình Cẩm Chi đột nhiên nảy lên một loại ý nghĩ. Khóe mắt Trình Cẩm Chi tựa hồ quét đến nơi nào đó, nàng quay mặt qua. Là Dung Tự. Dung Tự vừa nãy đã thấy các nàng, tựa hồ muốn đi tới. Nhưng không thể để nàng gặp được cảnh này.
"Dung Tự." Trình Cẩm Chi vội vã hô lên. Dung Tự tại sao muốn quay người? Nàng thấy Dung Tự quay người tựa hồ muốn đi. Trình Cẩm Chi kéo cửa ra, Olivia bắt lấy cánh tay Trình Cẩm Chi. "Trình."
"Tớ thích cậu." Olivia nói.
"Tớ cũng thích cậu, đợi lát nữa lại nói." Trình Cẩm Chi một chân đã đặt xuống đất.
Olivia kéo lại Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi không hề phòng bị liền bị Olivia kéo trở lại trên xe. Trình Cẩm Chi quay đầu nhìn Olivia, Olivia ôm sát sau gáy Trình Cẩm Chi. "Trình, tớ thích cậu. Giống như yêu thích giữa cậu và Dung Tự."
Lần này Trình Cẩm Chi bối rối, nàng chặn lại bả vai Olivia. "Cái gì?"
"Vốn còn muốn chờ thêm một thời gian, nhưng là lòng tớ, đã không cách nào ức chế, tớ......"
Trình Cẩm Chi nghiêng đầu nhìn Dung Tự, Dung Tự đã chặn lại một chiếc taxi. Nét mặt Trình Cẩm Chi hơi lo lắng, nàng gạt khỏi Olivia. "Tớ phải đuổi theo em ấy. Cậu không cần đùa giỡn nữa."
Trình Cẩm Chi biết Olivia không có đùa giỡn, nhưng là nàng hiện tại đã không có biện pháp suy nghĩ tình cảm của người khác như thế nào rồi. Vốn là nàng còn muốn kéo lại Dung Tự, cùng Dung Tự giải thích. Hiện tại giải thích không rõ. Olivia thật sự có ý tứ với nàng. Nếu như Trình Cẩm Chi nói với Dung Tự, nàng không nghĩ tới phương diện kia, Dung Tự có tin hay không? Tự mình nói, chính mình cũng không tin.
Dung Tự mới vừa mở cửa xe, Trình Cẩm Chi xông lên trước nắm lấy ống tay áo đối phương. "Dung Tự, em muốn đi đâu?"
"Em muốn về nhà sao? Chị đi cùng em." Trình Cẩm Chi nói.
"Cho chị." Dung Tự cúi đầu, đưa túi đồ ăn vặt trong tay cho Trình Cẩm Chi. "Mấy ngày nay, nghe chị nói ăn đồ không ngon."
"Dung Tự, chị và cậu ấy không có gì, em tin tưởng chị chứ?" Trình Cẩm Chi cắn môi dưới, siết thật chặt ống tay áo Dung Tự, chỉ sợ nới lỏng, Dung Tự sẽ lên xe.
"Tin tưởng." Dung Tự nói.
Nàng ngẩng mặt, nét mặt hơi bất lực. "Nhưng là, em có chút mệt mỏi."
"Chị sau này không như vậy nữa."
"Như nào?"
Trình Cẩm Chi chỉ là muốn xin lỗi, như vậy là loại nào, bản thân nàng cũng không rõ ràng. "Chị sẽ đổi ký túc xá, chị đi xin phòng một người."
"Dung Tự." Lúc này, Hoa Án cũng đi tới. Dung Tự tựa hồ là đi dạo phố với Hoa Án. Nhìn thấy Hoa Án, Trình Cẩm Chi hơi nhíu. "Tại sao là cô?"
"Cô là cố ý, cô dẫn Dung Tự lại đây. Cô muốn cho Dung Tự nhìn thấy tôi và Olivia." Trình Cẩm Chi tựa hồ ý thức được cái gì, nàng lại lôi kéo Dung Tự. "Dung Tự, có phải cô ta dẫn em tới đây không?"
Câu nói này không phải hỏi Dung Tự, mà là muốn cho Dung Tự biết. Dung Tự hẳn là sẽ không cẩu huyết như loại kia, không nghe lời giải thích của nàng, sẽ không tin tưởng một màn của nàng cùng Olivia đi? Dung Tự không nói tiếp, chỉ đẩy ra tay Trình Cẩm Chi.
"Em trở về đây." Dung Tự nói.
"Chị muốn đi cùng em." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự lắc lắc đầu, vịn cửa lên xe.
Hoa Án tựa hồ cũng muốn lên xe, Dung Tự hơi chặn lại cửa xe. Nàng nhìn Hoa Án. "Tôi muốn một mình."
Dung Tự cự tuyệt Trình Cẩm Chi, đồng thời cũng cự tuyệt Hoa Án. Taxi tung bay mà đi, chỉ có Trình Cẩm Chi cùng Hoa Án đứng tại chỗ. Nếu không phải Olivia xuống xe, phỏng chừng Trình Cẩm Chi còn muốn túm tóc Hoa Án một hồi. Trình Cẩm Chi đánh nhau với Hoa Án ở trên đường rồi.
"Thả tôi ra." Trình Cẩm Chi bay nhảy trong ngực Olivia. "Hai người các cô, đều không phải thứ gì tốt."
"Trình."
"Đừng gọi tôi, cậu hài lòng rồi. Dung Tự không để ý tới tôi, các người có phải rất hài lòng rồi phải không?"
"Đồ ngốc." Hoa Án xoa xoa da đầu mình, lại niết cằm Trình Cẩm Chi. "Bộ dáng không có đầu óc này của cậu, ai sẽ yêu thích?"
"Dù sao còn tốt hơn không biết xấu hổ." Trình Cẩm Chi phản kích.
Hoa Án cười một tiếng, chút nào cũng không tức giận. "Chị cùng Dung Tự là hai người qua đường, chị không rõ ràng, Dung Tự không hẳn không rõ ràng."
"Con về rồi." Dung mẫu đang may đồ, bà quay đầu lại liếc mắt nhìn Dung Tự. "Hôm nay con không phải muốn đi gặp Cẩm Chi sao?"
"Gặp rồi ạ."
"Vậy thì tốt." Dung mẫu gọi Dung Tự, để Dung Tự giúp bà xuyên chỉ. "Nhìn ra được, Trình thúc thúc đối với con rất hài lòng. Bằng không cũng sẽ không tìm con, cho con đi nhà bọn họ."
"Vâng."
"Còn giận dỗi?"
"Mẹ."
"A?"
Dung Tự chậm rãi gối đầu lên đùi Dung mẫu. "Chị ấy cãi nhau với con rồi."
Dung Tự biết mẫu thân đến bây giờ còn không đồng ý chuyện của các nàng, nhưng là nàng thực sự không có nơi nào để kể ra. "Con không muốn cãi nhau với chị ấy."
"Con chỉ muốn vui vẻ, cùng chị ấy vui vẻ." Nét mặt Dung Tự không quá tốt.
Dung mẫu thu lại thanh âm, bà thả xuống đồ trong trong tay, giơ tay vuốt mái tóc dài của con gái. Từ nhỏ đến lớn, con gái chưa từng để bà phải bận tâm, là một đứa nhỏ hiếu thuận. Ở trường học, là học sinh ưu tú. Con bé đều có thể quyết định tất cả mọi chuyện.
Trình Hoài Nam nhận được điện thoại của trợ lí, vừa mở ra cửa phòng làm việc,