[* Cả cụm là "Mạc trứ thạch đầu quá hà" - tạm dịch "bước trên đá đi qua sông": ý nói chúng ta đừng làm gì không có mục đích, nên làm tốt chuẩn bị trước, đừng miễn cưỡng làm.]
Dung Tự giơ tay, xoa một chút tai Trình Cẩm Chi. "Chị trở về nên nói cho em. Em đi đón chị."
Bữa cơm này, Trình Cẩm Chi ăn đến hồn bay phách lạc. Dù sao nàng nguỵ trang rất tốt, lúc lên taxi còn mang một khuôn mặt tươi cười với Dung Tự.
"Một mình chị trở về có thể sao?"
"Em đi bận đi. Về đến nhà chị nhắn tin cho em."
"Được." Dung Tự đứng ở bên ngoài, giơ tay xoa đầu Trình Cẩm Chi.
Một người về nhà, một điểm cũng không thể. Chờ xe mở xa, Trình Cẩm Chi cúi xuống mi mắt. Hiện tại, nàng không cần làm bộ rất vui vẻ nữa. Trong đầu nàng đều là hình ảnh Dung Tự cùng Hoa Án vừa nãy, nói nàng hậu tri hậu giác cũng được, vừa nãy Dung Tự cùng Hoa Án đứng chung một chỗ, mạc danh có chút hài hòa. Trình Cẩm Chi không nói ra được loại cảm giác đó. Hoặc là do Dung Tự dạo này không nói chuyện với nàng. Kỳ thực Dung Tự cũng nói, chỉ là nàng nghe không hiểu. Nàng nghe không hiểu, Hoa Án có lẽ nghe hiểu. Hoa Án chính là học chuyên ngành này.
Buổi tối, Dung Tự vẫn cùng nàng tán gẫu thường ngày. Mấy ngày sau, chỉ cần nàng không đi liên hệ Dung Tự, Dung Tự cũng sẽ không liên hệ nàng. Dung Tự quãng thời gian trước nói bình tĩnh, cuối cùng thực hiện rồi. Trước Dung Tự nói, Trình Cẩm Chi còn có chút dây dưa. Nàng không muốn bình tĩnh. Bình tĩnh rồi, ý vị như thế nào, các nàng đều không biết. Cảm tình đều là bước trên đá đi qua sông, Trình Cẩm Chi sợ ngã chổng vó vào sông. Nàng cái gì cũng đã cho Dung Tự, nàng cái gì cũng đã là của Dung Tự. Nếu như Dung Tự từ bỏ nàng, nàng phải làm sao? Sợ hãi mất đi, vì vậy càng dựa vào càng chặt. Nếu như nàng không thích Dung Tự như vậy, thì sẽ không dựa vào Dung Tự.
"Cẩm Chi, các con cãi nhau à?" Ba mẹ Trình gia cuối cùng nhìn thấu manh mối. Ôn Khởi Vân không nói gì, ngược lại là Trình Hoài Nam có chút bận tâm. Lần này, hai tiểu nhân nhân đều đang giận dỗi. Này tựa hồ như trong dự liệu của Ôn Khởi Vân, trước kia bà không đồng ý là vì hai đứa còn quá nhỏ.
"Không có." Nàng quấn lấy Dung Tự quá chặt, để Dung Tự thở không được.
Trình Hoài Nam thở dài một hơi, biết con gái không muốn nói, ông cũng không hỏi. Ông giơ tay, vuốt ve mái tóc dài của con gái. Con gái cứ như vậy ôm đầu gối, ngồi ở bên giường. Trình Cẩm Chi chống cằm trên đầu gối, tay phải vẽ vòng tròn ở trên giường. "Ba mẹ gần đây rất bận sao?"
"Dạo này có mấy đơn hàng lớn." Trình Hoài Nam nói: "Hơn nữa Dung Tự còn phải chú ý học nghiệp. Các con cũng đi học chứ?"
"Học kỳ sau không có lớp, chỉ cần hoàn thành luận văn và bảo vệ."
Trình Hoài Nam cười cười. "Rất nhanh sẽ là người xã hội, tiểu bảo bối nhà ta lớn rồi."
"Ba."
"Hả?"
"Hoa Án kia, ba rất thích sao?"
"Con là nói Hoa tiểu thư?" Trình Hoài Nam nói: "Đúng là một tiểu cô nương rất tốt. Gia thế tốt, tính khí cũng tốt, còn là một người phi thường khiêm tốn."
"Tuổi nhỏ như vậy, vẫn giữ được bình tĩnh. Quả nhiên là đứa nhỏ được giáo dục tinh anh." Trình Hoài Nam nói.
Trình Cẩm Chi nghe, càng không có tư vị. "Dung Tự mấy ngày nay, cũng gặp mặt với cô ta sao?"
"Không có. Dung Tự mấy ngày nay đều đang bận rộn học nghiệp."
"Dạ."
"Con a, từ nhỏ đến lớn, một điểm tự giác tỷ tỷ cũng không có. Nào có giống như lớn hơn Dung Tự hai tuổi." Trình Hoài Nam nói. "Dung Tự bận rộn như vậy, con cũng thông cảm con bé một chút."
"Con biết rồi."
"Phải nghe đến trong lòng."
"Con nghe đến."
Tâm sự cùng con gái, con gái vẫn như cũ. Xem ra thực sự là giận dỗi với Dung Tự rồi. Dung Tự đứa nhỏ này, cái gì đều buồn ở trong lòng, nếu không nhìn phản ứng của con gái mình, còn không biết hai đứa có mâu thuẫn. Sớm chiều ở chung, cũng không tìm ra được cái gì từ trên mặt Dung Tự. Hôm nay họp xong, Trình Hoài Nam lưu lại Dung Tự. Lần trước, ông tìm Dung Tự tâm sự. Lần này lại tìm Dung Tự. Nếu không phải vì con gái, Trình Hoài Nam thật là có điểm ngượng ngùng. Vốn là chuyện hai miệng nhỏ. Bọn họ làm người lớn, gấp gáp cũng vô dụng.
"Cẩm Chi hai ngày nay đều ở nhà." Trình Hoài Nam nói: "Các con giận dỗi à?"
"Để thúc thúc lo lắng." Dung Tự đứa nhỏ này, nói cái gì đều nói đến thoả đáng.
"Cũng trách chúng ta. Chúng ta làm hư con bé rồi. Đến bây giờ, chỉ có thể để con nhượng bộ." Trình Hoài Nam nói.
Trình Hoài Nam bây giờ thật đúng là khuyên hai đầu.
"Là con quá cứng ngắc." Hoặc là, là nàng quá không biết biểu đạt.
"Dù sao, thúc và a di con đều hi vọng các con tốt." Trình Hoài Nam cũng không đánh giá gì, giơ tay vỗ vỗ bả vai Dung Tự. Ông coi Dung Tự là con rể, nhưng dù sao Dung Tự cũng là con gái. Đi ra văn phòng, Dung Tự lại lấy ra điện thoại. Màn hình bảo vệ và màn hình chính đều là ảnh Trình Cẩm Chi. Dung Tự giơ lên ngón cái, nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
"Cẩm Miêu, rất lâu không thấy các ngươi tú ân ái. Chúng ta hơi thèm." Trên Weibo Trình Cẩm Chi, liên tục nhận được các fans để lại lời nói.
"Dung Tự lúc trước bận công việc."
"Vậy dạo này thì sao [đáng thương]."
"Dạo này em ấy bận khai giảng."
"Các ngươi không có chuyện gì là tốt rồi. Chú ý nhiều đôi tình nhân như vậy, chỉ còn các ngươi còn bên nhau. Hơn cả những cặp tình nhân khác phái kia." Fans trả lời: "Trước khi theo dõi đồng tính tình lữ, các nàng đều thay đổi mấy vòng người."
"Chúng ta không có chuyện gì." Có chuyện, các nàng náo mâu thuẫn rồi. Rất nhiều tình lữ đều là như vậy, đột nhiên đăng bài nói rõ, hoặc chia tay hoặc ly hôn. Người khác đều kinh ngạc thốt lên đang tốt đẹp, tại sao liền...... Đôi câu vài lời, không cách nào nhìn thấy toàn cảnh sinh hoạt, huống chi người trong cuộc có ý định ẩn giấu.
Trình Cẩm Chi lướt một chút Weibo Dung Tự, mỗi bài đăng Weibo