Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời ấm áp phủ lên thân thể nàng thiếu nữ, trong đôi mắt màu ngọc ấy hiện lên vẻ kinh ngạc.
(*Giờ Ngọ: Khoảng từ 11 đến 13 giờ.)
Đối với những chuyện xảy ra sau khi mình trốn vào trong phòng, Ngụy Khinh Ngữ không thể nào nhớ rõ được.
Nàng không biết Quý Thanh Vân biến mất bằng cách nào, cũng không biết tại sao mình lại thoát nạn được, càng không biết thứ này làm thế nào lại ở trong tay mình.
Vòng tay gỗ đào này là món quà mà lúc trước mẹ của Ngụy Khinh Ngữ đã tặng cho nàng và Quý Tiêu khi hai đứa trẻ được sinh ra, lễ vật tuy nhỏ nhưng chứa đầy tình yêu dành cho hai đứa.
Để làm ra miếng gỗ đào nhỏ xinh tròn trịa này, bà đã tốn không biết bao nhiêu ngày đêm để tỉ mỉ điêu khắc nên nó, sợi dây bện màu đỏ cũng là do đích thân bà đi xin từ chùa về.
Chỉ là sau này, chiếc vòng vẫn luôn được Ngụy Khinh Ngữ mang theo bên người lại bị mất sau khi cha mẹ nàng gặp tai nạn.
Nàng đã lục tung hết cách ngóc ngách trong nhà, thậm chí là tìm đến khi bị tòa án cưỡng chế đuổi ra khỏi nhà nhưng vẫn không tìm thấy nó.
Thật không ngờ, ngày hôm nay nó lại tự trở về trong tay nàng một lần nữa.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bức chân dung gia đình ba người treo trên khoảng tường bên trên lò sưởi trong phòng khách, ánh mắt trở nên nặng nề.
Nàng nghĩ nhất định là do vận mệnh đã định sẵn, có ba mẹ trên cao phù hộ cho mình nên hôm nay mới thoát được một kiếp nạn.
"Kẽo kẹt..."
Ngay lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy mở ra.
Ngụy Khinh Ngữ vội thu lại cảm xúc, cảnh giác mở ngăn tủ bếp lấy ra một con dao nhọn kiểu phương Tây, dựa vào tường nhìn về phía cánh cửa.
Người đến không phải Quý Thanh Vân, mà là tài xế hôm nay đưa nàng đến khu nghĩa trang.
Hắn thoạt nhìn có chút lén lút, như đang tìm cái gì đó ở lầu một, dần dần tiến lại gần phía nàng.
Ngụy Khinh Ngữ tìm thời điểm thích hợp, bước nhanh đến kề dao vào cổ tài xế.
Nàng lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi… Tôi muốn mượn nhà vệ sinh một lát, Ngụy tiểu thư..." Tài xế cứng đờ người, khóc không ra nước mắt.
Anh ta ở ngoài đó canh chừng Ngụy Khinh Ngữ cũng ba tiếng đồng hồ rồi, đã đứng lâu đến mức bàng quang sắp nổ tung ra.
Nhưng không dám đi ra nhà vệ sinh công cộng ở đầu ngõ để xả lũ, lỡ như Ngụy Khinh Ngữ có chuyện gì thì một mình anh ta gánh tội không nổi.
Bất đắc dĩ lắm, anh ta đành phải đẩy cửa đi vào biệt thự.
Ai mà biết được, còn chưa tìm thấy nhà vệ sinh đâu thì đã bị Ngụy Khinh Ngữ áp lên tường.
Ngụy Khinh Ngữ hơi nhăn mày, cảnh giác hỏi: "Quý Thanh Vân đâu?"
"Tiên sinh..." Tài xế nhớ tới phân phó của Quý Tiêu trước khi đi, nói: "Tiên sinh… Vừa tới biệt thự thì nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, nên đã đi rồi.
Ngài, ngài ấy sai tôi đến đón cô về."
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy, chân mày thoáng giãn ra.
Thì ra là vậy...
Ngụy Khinh Ngữ không hỏi thêm câu nào nữa, nàng giơ tay còn lại chỉ vào phía đối diện, "Nhà vệ sinh ở đằng kia, anh đi ngược đường rồi."
Nói xong, Ngụy Khinh Ngữ hơi nâng cổ tay lên, đem con dao nhỏ rời khỏi cổ của nam tài xế.
Thấy vậy, tài xế vội vàng tránh sang một bên đi ra ngoài, sau đó chạy một mạch vào nhà vệ sinh.
Như mặt hồ thi thoảng gợn lên một cơn sóng, theo tiếng tài xế đóng mở cửa, lầu một lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Ngụy Khinh Ngữ mang vẻ mặt thất thần đến bên dưới lò sưởi, nàng nắm chặt chiếc vòng trong tay, ngẩng đầu nhìn bức ảnh trước mặt.
Trước bờ tường nở đầy hoa tường vi, nàng nắm tay người mẹ tên Từ Mạn Lâm và người cha tên Ngụy Lâm Đông của mình.
Một nhà ba người tươi cười, trong ánh mắt cong cong đều là tươi đẹp xán lạn.
Lúc đó Ngụy Khinh Ngữ cứ nghĩ rằng một nhà ba người bọn họ cả đời này sẽ không bao giờ chia lìa, sẽ luôn hạnh phúc như vậy.
Thế nhưng mà...
Nàng vẫn phải trải qua cảm giác mà mọi người không mong muốn nhất.
Ngày hôm đó trời mưa tầm tã, trong bộ váy đen, Ngụy Khinh Ngữ đau đớn đưa tiễn cha mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng khi nàng còn chưa kịp trưởng thành.
Ngụy Khinh Ngữ lại nắm chặt chiếc vòng trong tay, dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt ve nó, mạnh mẽ đè nén thương cảm trong lòng mình xuống.
Mẹ mất rồi, ba cũng không còn nữa.
Căn nhà của nàng rất nhanh sẽ bị đem ra bán đấu giá.
Nàng không thể khóc, càng không thể yếu đuối, nàng phải lấy lại tất cả những gì ba mẹ để lại cho mình.
"Tiểu thư, tôi xong rồi.
Bây giờ chúng ta về thôi?"
"Ừm." Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, đeo lại chiếc vòng tưởng chừng đã mất vào tay.
Thời tiết đã dần vào thu, mặt trời càng lúc càng trở nên lười biếng, còn chưa tới sáu giờ tối mà ánh hoàng hôn mờ ảo đã bao phủ khắp mặt đất.
Trên bầu trời, một bên vẫn còn đang có ánh sáng le lói, bên còn lại đã hoạ lên vầng trăng non.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn sắc trời hiếm thấy này, khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc gì, nàng lấy chìa khoá mở cửa bước ra ngoài.
Căn nhà vẫn yên tĩnh như cũ, dì Ngô đang ở trong bếp chuẩn bị cho bữa cơm đoàn viên ngày hôm nay, một người hầu khác đang phụ giúp việc bếp núc.
Không ai để ý tới việc Ngụy Khinh Ngữ đã về, càng không ai để ý tới việc tại sao nàng lại về muộn như vậy.
Ngay cả việc kinh động mà Quý Thanh Vân đã làm với nàng trong ngôi nhà gạch đỏ kia căn bản cũng không có người để ý tới.
Ngụy Khinh Ngữ lẳng lặng ngồi xuống sô pha trong phòng khách, tự rót một ly nước cho bản thân.
Hơi nước nóng phả qua mắt nàng, trong hơi nóng ẩm ướt kia mang theo sự ấm áp dịu dàng, sưởi ấm cho cơ thể lạnh lẽo của nàng.
"Ui dồi, mệt chết tôi rồi! Mau qua đây phụ một tay coi!"
Theo tiếng mở cửa thô bạo, Quý Tiêu xuất hiện ở cửa.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Ngụy Khinh Ngữ đặt ly nước xuống rồi đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào, dì Ngô với mấy người hầu khác nghe vậy thì vội để đồ trên tay xuống rồi chạy như bay tới.
Vài người nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Quý Tiêu, không hẹn cùng nhau trợn tròn mắt.
Thấy Quý Tiêu vẫn còn mặc áo trắng với quần cao bồi như hồi sáng, nhưng đôi giày thể thao dưới chân đã dính đầy bùn đất.
Trên tay cô đang xách hai túi trái cây to, không biết là mua từ đâu, còn có cả một cái chân giò hun khói, bàn tay chị quai túi siết đến đỏ bừng lên.
"Trời ơi, tiểu thư làm gì vậy?" Dì Ngô không khỏi thốt lên.
Quý Tiêu bị tiếng kinh hô bén nhọn của dì Ngô làm cho nhói tai, cô nói: "Gì mà hét lớn dữ vậy, không phải tôi đã nói với dì là tôi đi tìm Kỳ Kỳ à?"
"Đây là quà lễ của một người bạn, để lát nữa tôi làm nó cho." Quý Tiêu một bên đá giày ra, một bên chỉ vào chân giò hun khói.
Phải nói rằng vị đại ca Tạ Dũng này cũng rất thú vị.
Sau khi Quý Tiêu cho anh ta tiền thù lao gấp đôi, anh ta liền đưa cô đi đến cửa hàng nhà mình, hào phóng tặng cho cô một đống đồ, nào là chân giò hun khói, còn có cả trái cây.
Nếu không phải là vừa ra khỏi cửa đã bắt được taxi, Quý Tiêu sợ là thân hình nhỏ bé của mình vác không nổi.
"Cái này không được ăn nhiều, chúng ta nấu thịt hầm măng nha, vẫn còn một ít măng xuân trong tủ lạnh." Dì Ngô nói.
"Được hết, được hết."
Quý Tiêu vẫy tay cho có lệ, cô đổi sang dép lê, mệt mỏi chạy đến sô pha trong phòng khách.
Nhưng khi nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi thẳng lưng trên sô pha, cô liền khựng người lại.
Ánh sáng dịu nhẹ từ trần nhà chiếu xuống, dừng trên người nàng thiếu nữ, mái tóc đen xoã ra, che đi gần nửa khuôn mặt của nàng.
Làn da trắng sáng như bạch ngọc lộ ra, dưới hàng mi dày là đôi mắt trầm tĩnh có hồn.
Đã không còn dáng vẻ mỏng manh yếu ớt như khi nàng cuộn tròn trong vòng tay mình nữa.
Chiếc váy màu xanh nhạt kín đáo được cài tới khuy áo trên cùng, trâm cài áo nhỏ màu bạc đoan trang đính trên ngực nàng.
Quý Tiêu dựa vào ghế sô pha, ngồi đối diện với Ngụy Khinh Ngữ, nói: "Cô về rồi à?"
Ngụy Khinh Ngữ liếc nhìn Quý Tiêu cả người đều dính bẩn đang ngồi trên sô pha, khẽ "Ừm" một tiếng.
Nàng bưng ly uống một hớp nước, đôi môi ướt hơi mím lại, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cô đi đánh nhau đấy à?"
Quý Tiêu thoáng im lặng, lại nghĩ tới việc hôm nay mình giả làm người thân của Ngụy gia để cảnh cáo Quý Thanh Vân.
Chuyện này không thể để Ngụy Khinh Ngữ phát hiện được, vì thế cô liền gật đầu theo lời nàng, nói: "Ờ, không được sao?"
Ngụy Khinh Ngữ nghe khẩu khí Quý Tiêu như vậy thì hơi nhíu mày lại.
Nàng cảm thấy bản thân quan tâm đến Quý Tiêu như vậy thật nực cười, cũng không định hỏi thêm gì nữa, vì vậy liền qua loa kết thúc màn đối thoại giữa hai người bằng câu "Được chứ".
Bầu không khí có chút trì trệ, Quý Tiêu nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ.
Cô lén lút liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ, thấy nàng vẫn uống nước như cũ, nhưng đôi mắt xanh ngọc lại lạnh lẽo hơn vài phần.
Ủa có phải mình vừa bấm nút tự huỷ không zdậy trời?
Quý Tiêu