Gió đêm lạnh lẽo thổi qua làn váy nàng thiếu nữ, vẽ thành một đường vòng cung như cánh hoa.
Ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ dừng lại trước đôi con ngươi rực rỡ hơn cả sao trời của Quý Tiêu, bàn tay giấu sau làn váy lén mân mê lớp vải mềm.
"Còn thất thần cái gì đó? Đến ăn cơm nhanh đi." Quý Tiêu ngồi ở ghế chính giữa, thấy Ngụy Khinh Ngữ đứng mãi ở cửa thì vội gọi nàng, "Cô không đói à?"
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì không nói gì, nàng thu lại ánh mặt, vuốt ve làn váy rồi ngồi xuống ghế bên trái Quý Tiêu.
Quý Tiêu nhìn cả bàn ăn bày đủ các loại sơn hào hải vị, nói: "Thế nào? Có phải rất đa dạng không?"
Đôi mắt Quý Tiêu sáng như sao, đây là lần đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ thấy ánh mắt này không mang theo khí thế khiến người ta sợ hãi, mà lại có vẻ rất chờ mong.
Ngụy Khinh Ngữ mất tự nhiên chớp mắt hai cái, thoáng chốc dời tầm mắt về bàn ăn.
Nàng tự cảm thấy kinh ngạc trong lòng, nhưng vẫn nhìn Quý Tiêu với vẻ đánh giá, gật đầu nói: "Ừm."
Quý Tiêu được Ngụy Khinh Ngữ công nhận, cười khẽ một tiếng.
Cô vén tay áo lên, cầm lấy dao nĩa, nói: "Vậy bắt đầu ăn đi, tối nay cũng không cần phải tuân theo quy củ gì cả.
Trung thu mà, muốn sao thì cứ làm vậy.
Bổn tiểu thư sẽ không so đo với cô đâu!"
Dứt lời, Quý Tiêu không đợi Ngụy Khinh Ngữ cầm dao nĩa lên đã vội vã xuống tay với món tôm hùm trước mặt.
Hôm nay cô vận động hơi quá đà thật rồi, đập Quý Thanh Vân mấy gậy làm cổ tay cô đau đến tận lúc này.
Lúc đang chỉ dẫn dì Ngô bày tiệc tối, bụng Quý Tiêu đã réo ầm lên rồi.
Nếu không phải vì mong muốn được sống tiếp và lương tâm kiềm chế lại thì Quý Tiêu thậm chí còn chẳng cần chờ Ngụy Khinh Ngữ đến đã tự mình xử lý hết số thức ăn trên bàn, để nàng đến sau chỉ còn nước ăn cơm thừa canh cặn.
Không thể không nói, tuy là nhân phẩm của dì Ngô không ổn, nhưng tay nghề nấu nướng của bà ấy thì vẫn là tuyệt nhất.
Thịt tôm hùm tươi ngon, mùi sữa và mùi than nướng dung hoà với nhau một cách hoàn hảo, che giấu hết vị tanh mặn của hải sản tươi, tạo nên một mùi vị kỳ diệu ở đầu lưỡi.
Quý Tiêu vui vẻ ăn hết nửa con tôm hùm, thức thời không đụng tới phần của Ngụy Khinh Ngữ, yên lặng chuyển mắt đến những phần thức ăn khác trên bàn.
Từ bò bít-tết Wellington đến măng hầm thịt, từ đồ Tây đến đồ Trung Quốc.
Chiếc Alphake Quý Tiêu cứ như cuồng phong thổi qua, ăn uống vô cùng hung hãn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của tiểu thư nhà giàu.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn hai bên má Quý Tiêu phồng lên, khẽ nhấp một ngụm nước.
Dáng vẻ này so với cái con hamster điên cuồng gặm bánh mì mà nàng nuôi lúc trước giống nhau như đúc.
Vị soda vải chậm rãi thấm vào đầu lưỡi Ngụy Khinh Ngữ, để lại một cảm giác kích thích nhè nhẹ trong khoang miệng nàng.
Nàng nhớ khi nàng còn nhỏ thường xuyên đến nhà họ Quý chơi cùng Quý Tiêu và con hamster kia.
Truyện Khác
Lúc ấy các nàng còn chưa hiểu thế nào là sống chết, đều cho rằng con hamster nhỏ ấy sẽ cùng mình đi hết cả cuộc đời.
Nhưng kết quả là, chỉ mấy năm sau, con hamster kia đã bị sấm chớp đùng đùng trong một đêm giông bão doạ chết, cũng giống như tình bạn giữa các nàng vậy.
"Này, nghĩ cái gì thế? Sao lại chau mày?"
Giọng Quý Tiêu chợt vang lên bên tai Ngụy Khinh Ngữ, một chiếc hộp vuông nhỏ được gói cẩn thận hướng về phía nàng.
Ngụy Khinh Ngữ vội duỗi tay nhận lấy nó, trên chiếc hộp màu vàng kim in một con rối gỗ hình chú thỏ.
Khi một bên hộp được mở ra, đôi tai mềm mại bông xù của chú thỏ sẽ nhún lên xuống, trông cực kỳ đáng yêu.
"Nghe nói là cái chỗ gì đó chuyên làm bánh trung thu trong cung đình đấy, cho cô một cái nếm thử." Quý Tiêu không biết đã ngồi xuống bên cạnh cái bồn hoa gỗ từ lúc nào, bộ ăn chơi trác táng không kiềm chế nổi.
Ngụy Khinh Ngữ đã sớm quen với dáng vẻ này của Quý Tiêu nên không để tâm, chỉ chú ý mở cái hộp và lấy giấy lót bên trong ra, cắn một miếng bánh trung thu quý giá kia.
Nói là do cơ sở từng làm bánh trung thu trong cung làm, nhưng mùi vị cũng chẳng khác gì bánh trung thu bình thường.
Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng nhai, lòng đỏ cứng dày đặc đảo trong miệng, chẳng qua là nguyên liệu tốt hơn chút thôi, so ra chẳng bằng cái hàng bánh trung thu lâu năm ở phố Nam.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn cái hộp làm theo kiểu cung đình trước mặt.
Quả nhiên, qua mấy năm, phẩm vị của mấy người này vẫn chẳng tiến bộ tí nào, chỉ luôn chú trọng tới ngoại hình.
Ngụy Khinh Ngữ nghĩ rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh trăng trên trời, trong lòng không khỏi nhớ đến một câu thơ...
"Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt ——"
(Người nay chẳng thấy trăng xưa.)
Quý Tiêu ngâm nga câu thơ của Lý Bạch.
Nàng nghĩ, có phải hôm nay ba mẹ và bạn bè ở một thế giới khác, cũng đang thưởng thức ánh trăng mỹ lệ như nàng không.
Trong mắt Ngụy Khinh Ngữ nổi lên một gợn sóng.
Hồi nãy nàng cũng muốn ngâm câu thơ này.
Ngụy Khinh Nghĩ kinh ngạc nhìn về phía Quý Tiêu, nghe cô chậm rãi ngâm nốt nửa vế sau:
"Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân!"
(Trăng nay soi bóng người xưa đã từng.)
(*Hai câu thơ trên được trích trong bài thơ “Bả Tửu Vấn Nguyệt” của nhà thơ Lý Bạch.)
Gió đêm nhè nhẹ vỗ về lá cây, bóng trăng đang chiếu xuống cũng theo đó mà lay động.
Quý Tiêu nói xong liền nhấc chân đứng lên bồn gỗ, mái tóc đen dài theo gió bay lên, cả gương mặt đều là vẻ phóng khoáng như thoát khỏi chốn phàm tục.
Hương Brandy đào khẽ lay chuyển trong bầu trời đêm, nhè nhẹ điểm vào lòng Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng không thể không thừa nhận, trong lòng nàng vẫn luôn có ấn tượng xấu với Quý Tiêu.
•
Lá phong khô vàng rụng xuống từ trên cây, rơi xuống con đường nhỏ giữa sân bóng rổ và khu dạy học, khiến cho màu vàng nâu trải đầy trên mặt đất.
Đại hội thể thao của trường trung học cũng được tổ chức vào tháng Mười này.
Lớp 10 hầu hết là các hoạt động không chia nam nữ hay thuộc tính, mọi người đều sôi nổi đăng ký.
Còn đến lớp 11, 12, bởi vì cơ bản các học sinh đều đã phân hoá, đại hội thể thao chia thành các nhóm: Alpha, Omega và Beta, còn những bạn chưa phân hoá mà giành được thứ hạng cao hầu như đều sẽ phân hoá thành Alpha.
Việc làm thế nào để động viên các bạn Omega thể lực kém nhất tham dự vào đại hội thể thao nghiễm nhiên trở thành cơn ác mộng của tất cả các uỷ viên thể dục của khối lớp 11, 12.
Đặc biệt là lớp thực nghiệm, mỗi lần tổ chức đại hội thể thao đều trúng vào thời gian bọn họ đang tích cực ôn thi.
Bởi vì chủ nhiệm Lưu bị khai trừ, chủ nhiệm mới lại chưa có kinh nghiệm nên đại hội thể thao lần này là do hiệu trưởng tự chủ trì.
Hơn nữa ông ấy còn tích cực kêu gọi Omega tham dự, yêu cầu mỗi lớp ít nhất phải cử 1 Omega tham gia vào từng hạng mục.
Bởi vậy nên Phong Minh cố tình giao nhiệm vụ làm danh sách đăng ký tham gia đại hội thể thao cho lớp phó môn thể dục và Quý Tiêu – người từng bị coi là cái gai trong mắt những người cùng khối.
"Có muốn thử nội dung chạy 1.500m không, tôi cảm thấy cái này hợp với cậu đó."
“Thật ra chạnh 1.500m cũng không mệt lắm đâu, đến lúc đó tôi sẽ chạy theo cả đoạn đường để cổ vũ cậu luôn.”
“Thử đi, lỡ được thì sao.”
…
Ngụy Khinh Ngữ cầm bài thi Toán rời khỏi văn phòng, vừa đi tới cửa lớp đã thấy Quý Tiêu đang đứng trước bàn một bạn Omega trong lớp, nói gì đó mà vẻ mặt rất chân thành.
"Khinh Ngữ, đây là bài thi Toán tuần trước của cậu sao, cho mình mượn xem một lát được không? Mình sẽ không quấy rầy cậu làm bài tập đâu."
Đúng lúc này, một cô gái đi từ hướng phòng nước đến bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, dè dặt hỏi.
Ngụy Khinh Ngữ chần chừ một giây.
Trong lớp mới xuất hiện một đại thần học Toán siêu đỉnh là Quý Tiêu, cô ta còn là một Alpha nên các bạn Omega trong lớp hầu