Ánh đèn xe chói lọi xuyên qua màn đêm, những hàng cây xanh thẳm ở hai bên khu biệt thự được chiếu rọi một màu xanh mướt.
Chú chim sẻ trốn trên cây bị ánh sáng làm lóa mắt, dù còn đang ngái ngủ nhưng vẫn phải vỗ cánh bay lên trời, xao động làm vài chiếc lá khô rụng xuống đường.
Gió đêm chậm rãi thổi vào từ cửa sổ ô-tô đang mở, Quý Tiêu ngửi thấy hương vị bạc hà thoang thoảng trên đầu lưỡi.
Thế giới trong mơ là một đại dương xanh biếc mênh mông, ánh nắng trong trẻo xuyên qua những đám mây trên bầu trời, từng con sóng óng ánh trong ánh nắng miên man bất tận.
Quý Tiêu cảm thấy cả người như chìm trong nước biển, từng đợt sóng cuồn cuộn đang nâng đỡ cô, dẫn lối cô trong khoảng mênh mông sóng nước đầy hương bạc hà này.
Rất tự do, lại vô cùng thoải mái.
“Quý Tiêu.”
“Quý Tiêu…”
Hai tiếng gọi nhẹ nhàng từ phía chân trời vọng lại, Quý Tiêu mê man khẽ mở đôi mắt, cô ngơ ngác nhìn bầu trời đầy ánh nắng chói chang, nguồn ánh sáng mạnh mẽ khiến cô không tài nào hé nổi mắt.
Rồi sau đó, mây trắng khắp trời đều tan biến, nước biển xung quanh cô cũng biến mất.
Quý Tiêu mơ màng nhìn khung cảnh xa lạ nhưng có phần quen thuộc trước mặt, mùi hương bạc hà vấn vương trong giấc mơ ấy vẫn còn đọng lại trên chóp mũi của cô.
Quý Tiêu nhẹ nhàng cử động cái cổ vì ngủ quên đã lâu mà trở nên cứng ngắc, một mảnh tuyết trắng tinh xảo hiện ra trong tầm mắt cô.
Tựa như tuyết trên đỉnh núi Phú Sĩ, lại tựa như tờ giấy trắng không vương vấn một chút bụi bặm nào.
Như là sương khói mờ nhân ảnh, nhưng mảnh tuyết trắng kia lại không che kín hết tầm mắt Quý Tiêu, bao bọc cái phiến trắng trẻo ấy là một đường cong mềm mại mảnh khảnh, vừa khiến nó không lẫn vào những khoảng trắng mịn xung quanh, vừa khiến nó trở nên nổi bật kiều diễm.
Quý Tiêu hơi ngẩng đầu, lại nhìn thấy một nàng thiếu nữ có đôi môi hồng nhuận như cánh hoa anh đào.
Trông như cánh hoa hồng nở trên đỉnh tuyết sơn, đôi môi mỏng manh nhưng rất mịn màng, trên cánh môi còn mang theo một tia nước rất mờ nhạt.
Cảm nhận được điều gì đó, đồng tử của Quý Tiêu đột nhiên co lại.
Đây hoàn toàn không phải là gối, mà là vai của Ngụy Khinh Ngữ!
“Tỉnh rồi?” Ngụy Khinh Ngữ hơi cụp mắt xuống, mặt không chút thay đổi nhìn cô gái đang gối đầu trên vai mình làm loạn.
Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, không rõ hỉ nộ.
Quý Tiêu thoáng cứng đờ người, sau đó nhanh chóng rời khỏi đầu vai Ngụy Khinh Ngữ, cô giả vờ bình tĩnh “Ừm” một tiếng.
Quý Tiêu khẽ mím môi dưới rồi hỏi: “Tôi… đã ngủ bao lâu rồi?”
“Từ lúc vào đường cao tốc.” Ngụy Khinh Ngữ thản nhiên trả lời.
Trong xe bỗng dưng im lặng.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi bên cạnh mình, trái tim rối thành một mớ.
Cô đã thật sự ngủ quên trên vai Ngụy Khinh Ngữ gần như suốt cả quãng đường!
Trời ơi, tổn thọ quá!
Nghĩ đến vừa rồi suýt nữa nói mớ gì đó trong giấc mơ, Quý Tiêu cảm thấy da mặt trở nên nóng bừng.
Hương vị bạc hà mát lạnh kia chẳng phải là pheromone trong cơ thể của Ngụy Khinh Ngữ sao, thậm chí cô còn say mê nó tới mức lưu luyến không muốn rời.
A a a a a a!!! Chết mất thôiiiii…
Quý Tiêu thật sự muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Chuyện quái gì vừa mới diễn ra vậy trời?!
Cô không nói một lời nào bước xuống xe, bước chân như bay đi đến mở cửa biệt thự.
Sau đó trong phòng khách dường như chỉ có một làn gió thổi thoáng qua, người hầu đứng trong phòng khách nhìn tiểu thư nhà mình như vậy, liền giống như bị doạ sợ, vội vội vàng vàng trở về phòng.
Bàn tay cầm giẻ lau của dì Ngô hơi khựng lại, bà nhìn Ngụy Khinh Ngữ đi vào phía sau, hỏi: “Tiểu thư bị làm sao vậy?”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng lưng của Quý Tiêu đang đi lên trên lầu hai, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên một ý cười rất khó nhận ra.
Nàng cũng không vội vã, từ tốn thay giày bằng dép đi trong nhà, sau đó nói với dì Ngô: “Cô ấy mệt rồi.”
Không có tiếng côn trùng kêu, màn đêm yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Quý Tiêu nằm thành hình chữ ‘đại’ (大) ở trên giường, giống như đang từ bỏ hết thảy mọi thứ trên đời.
Sao mà mình có thể tựa trên vai Ngụy Khinh Ngữ mà ngủ ngon lành vậy trời?
Nàng cũng không có ý muốn đẩy mình ra?
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại Quý Tiêu để bên cạnh rung lên hai lần.
Kỳ Kỳ gửi tin nhắn: 【Hey bro, cậu về nhà chưa? Mình vừa gửi cặp đi học của cậu với Ngụy Khinh Ngữ về Quý gia rồi đó.】
Quý Tiêu nhìn đoạn tin nhắn, rồi lại nhìn tới chiếc cặp đang để trên bàn.
Ngày mai là cuối tuần, nếu không mang cặp về thì sáng thứ Hai đi học sẽ phải làm bù bài tập, mệt chết đi được, nhất là khi cô đang học ở lớp thực nghiệm.
Quý Tiêu cảm kích nói với Kỳ Kỳ: 【Thăn kìu.】
Ngay sau đó, Quý Tiêu lại nhận được tin nhắn trả lời của Kỳ Kỳ: 【Cảm ơn cái gì chứ, mình còn chưa kịp cảm ơn cậu về chuyện của Kiều Nghê, muốn nói lời cảm ơn thì nên là mình nói mới đúng.】
Quý Tiêu mỉm cười: 【Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà.
Hơn nữa nếu cậu muốn cảm ơn thì nên đi cảm ơn Ngụy Khinh Ngữ ấy.】
Thấy Quý Tiêu nhắc tới Ngụy Khinh Ngữ, Kỳ Kỳ từ trên giường giường bật ngồi dậy nói: 【À, nói đến đây, cậu mau kể cho mình nghe, tại sao cậu lại ở cùng với Ngụy Khinh Ngữ rồi?】
Quý Tiêu: 【......】
Vẫn là Quý Tiêu nhưng đang cau mày: 【Cái gì mà “lại” nữa hả má?】
Kỳ Kỳ gật đầu: 【Có âm mưu gì không đó?】
Quý Tiêu: 【......】
【Trong nhà nàng ấy có việc, mình chỉ nhân tiện giúp nàng một chút thôi.】
Kỳ Kỳ: 【Nhà cô ấy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?】
Quý Tiêu mím chặt môi, ngón tay gõ phím cũng trở nên nặng nề hơn: 【Hôm nay nhà của Ngụy Khinh Ngữ bị đưa ra bán đấu giá.】
Kỳ Kỳ: 【A… Đó là kỉ niệm duy nhất còn sót lại của cô ấy.
Nếu nó không còn nữa thì thật sự là Ngụy Khinh Ngữ cũng chẳng còn gì cả.】
Quý Tiêu không thể nói với Kỳ Kỳ rằng ngôi nhà đã vật hoàn chủ cũ, đã được bán về lại tay Ngụy Khinh Ngữ.
Vì vậy cô liền giả vờ như không biết và trả lời: 【Ừm, đúng vậy.】
Kỳ Kỳ ở đầu bên kia điện thoại thở dài: 【Ngụy Khinh Ngữ quả thật rất khổ sở.】
Sau đó lại một tin nhắn được gửi tới: 【May mắn hiện tại lương tâm của cậu đã tỉnh ngộ, nếu không hiện tại Ngụy Khinh Ngữ không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.】
Nhìn thấy Kỳ Kỳ nói thẳng như vậy, Quý Tiêu như bị nhột: 【Thật ra, cậu nói thế cũng đúng.】
Quý Tiêu thấy hai người bọn cô hai ba câu đều nói đến Ngụy Khinh Ngữ, mới vừa rồi cũng cảm thấy có chút chột dạ, nên lập tức đổi chủ đề: 【À đúng rồi, bên cậu thế nào rồi, thái độ của Kiều Nghê còn lúng túng ngượng ngùng gì không?】
Kỳ Kỳ thoáng nhìn vách tường ngăn cách phòng giữa cô và Kiều Nghê, nói: 【Hai ngày này em ấy đều rất ngoan ngoãn uống thuốc.】
Sau đó cô do dự một lúc, có chút ủ rũ mà gõ ba chữ: 【Vẫn ổn cả.】
Nhìn ba chữ này, Quý Tiêu có chút chán nản, lại hỏi: 【Vậy còn chuyện của em ấy và cậu thì sao?】
Kỳ Kỳ: 【Vẫn như vậy, dở sống dở chín.】
Lần này cảm xúc của Kỳ Kỳ thể hiện rõ ràng hơn.
Mối quan hệ giữa cô và Kiều Nghê vẫn giống như Phòng Nhất Minh mô tả, vẫn luôn rất khó xử đối với Kiều Nghê.
Quý Tiêu buồn thay cho Kỳ Kỳ, nhấn gửi một chiếc icon: 【(⊃。•́‿•̀。)⊃】
Ngay sau đó Kỳ Kỳ cũng ôm đáp lại cô một cái: 【!(•̀ᴗ•́)و ̑̑ 】
Cô khoanh chân ngồi xếp bằng, tuy có chút bất lực nhưng cũng đã quen với việc này: 【Cậu không cần phải an ủi mình đâu, mình ỗn’t mà.
Em ấy tuy có chút tùy hứng, nhưng cũng rất hiểu chuyện.】
Nhìn những lời này, Quý Tiêu không khỏi nghi vấn: 【Dựa vào tính cách của Kiều Nghê thì có lẽ trước kia cha nàng rất cưng chiều nàng đúng không?】
Khi Kỳ Kỳ nhìn thấy dòng