Ánh trăng đêm nay thật không tồi.
Vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng thành hình vòng cung trên bầu trời, những ngôi sao sáng tuy rằng đang lấp ló sau tầng mây, nhưng cũng không khiến cảnh vật xung quanh trở nên cô liêu tịch mịch.
Dọc đường từ khu biệt thự đến khu chợ đêm có rất ít người qua lại, vì bình thường người sống ở trong khu này sẽ rất ít khi tới nơi đó.
Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đi song song kế bên nhau, ngay cả cái bóng đang trải dài trên mặt đất cũng bị cách nhau một khoảng lớn.
Càng đi gần tới khu chợ đêm, tiếng ồn ào từ xa truyền lại càng lớn, đôi tay nhỏ giấu trong túi áo hoodie của Ngụy Khinh Ngữ không khỏi nắm chặt hơn một chút.
Kỳ thực trước giờ nàng chưa từng khu chợ đêm, mà hứng thú đối với món tôm hùm đất kia cũng không quá lớn.
Chỉ là… Khi đó nhìn thấy Quý Tiêu đứng ở quầy bar, lại chủ động mời gọi mình như vậy… Không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý đi theo người ta.
(Ma quỷ: Tất cả là tại tao, cái wuần wè gì cũng tại tao hết được chưa???)
Đi qua một cái ngã tư, khung cảnh sầm uất cùng náo nhiệt theo ánh sáng từ đèn đường rơi vào tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ.
Nước sốt tươi ngon được rưới lên những xiên thịt đang được đặt trên vỉ sắt, tiếng xèo xèo cùng mùi hương BBQ thơm ngon lan toả ra bốn phía.
“Thơm quá ta, ngửi thôi đã thấy đói rồi.” Quý Tiêu vừa thì thầm trong miệng vừa liếc nhìn sang Ngụy Khinh Ngữ đang đứng ở bên cạnh.
Tầm mắt của nàng lúc này đang dừng lại ở chỗ con mực đang được nướng trên vỉ sắt, sự chú ý từ đôi mắt xanh đậm kia dường như đã bị sự thơm ngon của món mực nướng hấp dẫn.
Quý Tiêu thấy thế liền chủ động hỏi: “Có muốn ăn một xiên không?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì lặng lẽ thu lại tầm mắt: “Không phải là cô bảo đi ăn tôm hùm đất sao?”
Ngữ khí của nàng vẫn bình thản như cũ, giống như không hề bị mỹ thực trước mắt làm cho nhiễu loạn tâm trí.
Quý Tiêu ngẩn người nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang bước đi về phía trước, trong lòng có chút nghi hoặc.
Rõ ràng ban nãy trông nàng có vẻ như là rất muốn ăn, mà hỏi thì lại chối là thế nào nhỉ?
“Tiêu tỷ!”
Đang lúc tự hỏi trong lòng thì từ xa truyền đến tiếng gọi, giọng nói nghe khá quen thuộc.
Quý Tiêu vội ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Phòng Nhất Minh và Kỳ Kỳ đang đứng trước một cái bàn ở một quán BBQ có biển hiệu màu trắng chữ đỏ vẫy tay gọi mình.
Quý Tiêu cười cười rồi đi về phía hai người, thuận tay chỉ vào Ngụy Khinh Ngữ đang đi ở phía sau: “Tôi còn mang theo một người nữa, không ngại chứ?”
“Đương nhiên không ngại.” Phòng Nhất Minh đĩnh đạc đón tiếp Ngụy Khinh Ngữ, sau đó lại nói: “Bây giờ tôi đi kêu đầu bếp chuẩn bị, đồ ăn hôm nay đều là tôm hùm đất, cho các cậu ăn đến no căng bụng luôn.”
“Nè đừng vội thế chứ, tôi còn chưa nói là muốn gọi mấy phần mà.” Kỳ Kỳ vừa nói vừa kéo tay Phòng Nhất Minh lại.
“Bốn người, hai phần là đủ rồi, chuẩn bị xem lát nữa nướng gì đi.” Quý Tiêu nói.
"Chỗ đó cay hết à?" Phòng Nhất Minh hỏi.
“Đương…”
Chữ “nhiên” còn chưa nói hết, Kỳ Kỳ đã bị Quý Tiêu ngăn lại, "Một phần ớt, một phần tỏi."
"Chị Tiêu, cậu đổi khẩu vị rồi hả?" Phòng Nhất Minh khó hiểu nhìn Quý Tiêu.
Quý Tiêu mím môi, đạp chân Phòng Nhất Minh: "Bảo cậu làm thì cậu làm đi, sao hỏi lắm thế."
Kỳ Kỳ so ra thì thông minh hơn Phòng Nhất Minh nhiều, cô ấy hiểu ra rất nhanh.
Kỳ Kỳ nhìn Phòng Nhất Minh còn đang định đuổi theo hỏi, đảo mắt sang Ngụy Khinh Ngữ bên cạnh ra hiệu.
Phòng Nhất Minh lập tức tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Vừa lúc vị tỏi nhà tôi mới chế ra một công thức mới, cậu thử xem.”
Dứt lời, Phòng Nhất Minh liền chạy vào trong bếp, không gian nhỏ hẹp cũng trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Kỳ Kỳ ngồi đối diện hai người đột nhiên cảm thấy bản thân hơi thừa thãi, vừa đứng dậy vừa nói: "Tôi qua bên kia lấy đồ uống, không được uống rượu đâu, nên là uống nước ép lạnh hết nha!"
Không gian nhỏ bé lại càng trở nên yên tĩnh hơn, Quý Tiêu không biết nói gì với Ngụy Khinh Ngữ, chán quá đành đứng dậy xem đám người náo nhiệt xung quanh.
Những người đã bận rộn cả ngày vẫn còn mặc trang phục công sở, bọn họ kéo thân thể mỏi mệt rời khỏi văn phòng, cùng hoà vào bầu không khí náo nhiệt trong đêm tối này.
Thật ra thế giới này ngoại trừ thuộc tính ABO không giống với thế giới của Quý Tiêu thì những thứ khác cơ bản là giống y như đúc.
Có trung tâm thương mại phồn hoa, cũng có chợ đêm ồn ào.
Quý Tiêu không khỏi nhớ đến lúc mình đi thực tập cũng thường cùng mấy giáo viên thực tập khác chuồn ra khỏi trường đi dạo chợ đêm.
Cũng không biết bây giờ bọn họ ra sao rồi, mấy ranh con ở lớp liệu có nhớ đến mình không nhỉ.
"Thật ra cậu không cần phải nhường tôi đâu."
Lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên giữa tiếng người ồn ào.
Quý Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ đang đứng bên cạnh, biết ngay là nàng đang nói đến chuyện mình chọn món tôm ướp tỏi ban nãy.
Để không bại lộ bản thân, Quý Tiêu kiêu căng ngạo mạn hỏi ngược lại: "Con mắt nào của cô thấy tôi nhường cô vậy?"
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy nhưng mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến người ta có cảm giác như thể tất cả đều bị nàng nhìn thấu.
Lặng lẽ mà còn đáng sợ hơn là huyên náo.
Trong lòng Quý Tiêu không khỏi thấp thỏm, lại chắp vá nói: "Tối tôi còn chưa ăn gì, ăn cay đau dạ dày thì sao? Mấy người dì Ngô mà biết thì lại lải nhải, phiền chết đi được.
Cô, cô bớt tự mình đa tình đi."
Ngụy Khinh Ngữ nghe, vẫn như cũ không đáp lại.
Thật ra nàng cũng mong là bản thân đanh tự mình đa tình.
Quý Tiêu ngồi trên ghế rung chân mấy lần, càng rung lòng càng loạn.
Cô nhìn Kỳ Kỳ lấy đồ uống xong còn đang nói gì đó với Phòng Nhất Minh, vội đứng dậy: "Cô ngồi yên đây, đừng có chạy loạn."
Ánh đèn chợ đêm chói mắt chiếu sáng màn đêm, bước chân người thiếu nữ thoáng chốc hoà vào dòng người.
Ban đầu Ngụy Khinh Ngữ còn có chút tò mò nhìn theo bóng lưng của Quý Tiêu, sau đó điện thoại của nàng lại vang lên hai tiếng không báo trước.
Trong danh sách bạn bè của Ngụy Khinh Ngữ có rất ít người, người có thể gửi tin nhắn cho nàng thì chắc chỉ có Trần Lâm Ký vừa mới liên hệ hôm nay.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh còn đang nói chuyện, cẩn thận mở điện thoại lên.
Trần Lâm Ký: 【Khinh Ngữ, giấy tờ thủ tục bàn giao biệt thự ngày mai là làm xong rồi, nếu Chủ Nhật cháu rảnh thì chúng ta đến đó gặp nhau, chú Liễu Hổ và cô Liễu Nguyệt của cháu cũng sẽ tới.】
Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy hai cái tên Liễu Hổ, Liễu Nguyệt thì con ngươi hơi run lên một chút.
Liễu Hổ và Liễu Nguyệt là hai chị em, trước khi trở thành vệ sĩ cho ba nàng là Nguỵ Lâm Đông, Liễu Hổ là một đại ca xã hội đen, sống rất có tình nghĩa.
Năm Liễu Hổ được Nguỵ Lâm Đông nhận vào, Liễu Nguyệt đang học tại Học viện Sư phạm tốt nhất thành phố B cũng được ông ấy giới thiệu vào một trường tốt nhất thành phố B để thực tập.
Khi còn nhỏ, Ngụy Khinh Ngữ thường được Liễu Hổ cõng trên vai đi chơi, Liễu Nguyệt đi làm về cũng thường đến chơi với nàng, ba người bọn họ rất thân thiết với nhau.
Sau khi xảy ra chuyện kia, nàng đột nhiên không liên hệ được với Liễu Nguyệt dạy học ở thành phố B.
Sau đó lại có một ngày, Liễu Hỗ vẫn luôn ở bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ cũng như bốc hơi khỏi nhân gian.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn luôn tin rằng, nhất định là Liễu Hổ và Liễu Nguyệt đã gặp chuyện gì đó.
Đợi bọn họ xử lý xong, sẽ có một ngày họ gặp lại nhau.
Ngụy Khinh Ngữ một lòng mong chờ, nhanh chóng gõ chữ "Được" gửi đi.
Ngay khi tin nhắn vừa gửi đi, một bóng người cũng tiến lại gần.
Phòng Nhất Minh bê chậu tôm hùm đến chỗ Ngụy Khinh Ngữ đang xem điện thoại: "Đang nói chuyện với ai thế?"
"Không ai cả." Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì hơi hốt hoảng, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh tắt điện thoại đi rồi đặt lên bàn.
Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh nhìn bộ dạng này của Ngụy Khinh Ngữ, lại để ý thấy Quý Tiêu không ở đây, liền nhìn nhau cười, trêu chọc: "Hả? Không ai là ai vậy?"
"Có phải là T..."
"Là cái gì mà là, cậu đừng có xem trộm tin nhắn của người khác được không?"
Phòng Nhất Minh còn chưa hỏi xong, đã bị một con mực cắt ngang.
Quý Tiêu cầm xiên mực vừa mua từ quầy mực nướng về ngồi lại chỗ của mình.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu ngồi xuống cạnh mình, cảm giác hốt hoảng do mới bị hai người kia trêu trọc chẳng biết vì sao lại tan mất.
Thật giống như thể chỉ cần có Quý Tiêu ở đây, mình không cần phải lo lắng việc bị người khác làm khó nữa.
Trong tiềm thức của Ngụy Khinh Ngữ, khi mà đến chính bản thân nàng còn không hề nhận ra thì chẳng biết từ lúc nào, Ngụy Khinh Ngữ đã vẽ ra một "cảnh giới" cho Quý Tiêu, một sợi dây thoáng ẩn hiện nối liền với hai chữ "an toàn".
Kỳ Kỳ nhìn thứ trong tay Quý Tiêu, tò mò hỏi: "Ây, chị Tiêu vừa mới đi mua cái gì đây?"
"Mực nướng, siêu to." Dứt lời, Quý Tiêu liền chia món mực trong tay cho mọi người.
Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh nhìn món mực thơm nức trong tay, lập tức bỏ quên việc trêu chọc Ngụy Khinh Ngữ, xôn xao nói: "Oa, cảm ơn chị Tiêu nha!"
Đêm khuya dần, chợ đêm càng lúc càng náo nhiệt, mấy cô gái vui sướng