Mặt trời chiếu thẳng xuống trần gian, mang chút hơi ấm cho buổi trưa mùa thu dịu mát.
Gió thổi qua từng ngóc ngách trong căn biệt thự nhỏ, hương thơm ngào ngạt của thức ăn như tiếng gọi chào mừng người trở về nhà.
Thiếu nữ bước xuống xe, thoạt nhìn không hề vội vã, nhưng bước đi lại nhanh nhẹn.
Gió thổi tung mái tóc dài bên sườn mặt nàng, đuôi tóc tung bay trong không trung như rong biển, trong đôi mắt xanh ngọc kia lại không hề lộ vẻ thờ ơ.
Ngụy Khinh Ngữ mang theo một bụng đầy nghi vấn đẩy cửa vào nhà.
Vội vàng gấp gáp, chào đón nàng là sự im lặng quỷ dị kỳ ở hiên nhà sau lưng nàng.
Trước bàn ăn cách đó không xa, Quý Tiêu đang lặng lẽ khom người trước bát canh nhỏ ở giữa bàn.
Lúc này cô đang cầm một chiếc thìa nhỏ múc súp mà ban nãy dì Ngô đem ra, múc một ngụm đưa đến bên miệng, lại không may đụng phải Ngụy Khinh Ngữ.
Chính vào lúc này, dì Ngô từ trong bếp bưng ra món ăn cuối cùng để lên bàn ăn.
Thấy Quý Tiêu lại cầm thìa trộm nước súp, bà không khỏi cằn nhằn mấy câu: "Tiểu thư, canh này mới bưng lên, còn nóng lắm, cô tự múc vào bát của mình trước đi, để nguội mới uống.
Ăn đồ nóng dễ dẫn đến ung thư thực quản..."
Nhìn canh ngỗng trong veo trong tay, Quý Tiêu đột nhiên cảm thấy không thơm nữa, thả muỗng vào lại trong bát, sốt ruột nói: "Tôi biết rồi dì Ngô, tay dì còn đau nữa không? Cứ để đồ ăn xuống trước đi."
Dì Ngô bị Quý Tiêu cắt ngang, cũng không muốn nói tiếp: "Tiểu thư, đây là món cuối cùng, tôm nõn xào."
Vị tôm càng thêm đậm đà khi đĩa sứ trắng đến gần, hương vị thơm lừng.
Quý Tiêu nhìn món ăn được đặt trong tay mình, chỉ vào vị trí đối diện nói: "Đặt ở đó, xong rồi mấy người đi xuống hết đi."
"Vâng." Dì Ngô gật đầu, cùng người hầu còn đang dọn dẹp phòng bếp đi xuống.
Quý Tiêu nhìn mấy người hầu đi xuống, nói với Ngụy Khinh Ngữ vẫn đang thay giày ở lối vào: "Về rồi đấy à?"
Cô không chú ý đến vẻ khẩn trương của Ngụy Khinh Ngữ khi vừa bước mới vào cửa, một bên hỏi, một bên bình tĩnh húp nốt miếng canh lúc nãy bị dì Ngô cản.
Thiếu nữ cứ vậy tỏ ra bình thường, trên đường đi Ngụy Khinh Ngữ cũng đã kìm nén được sự bồn chồn.
Nàng cúi người cất giày vào tủ giày, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đáp lại Quý Tiêu một tiếng: "Ừ."
"Về đúng lúc lắm." Quý Tiêu nhìn một bàn phong phú thức ăn, có chút đắc ý nói với Ngụy Khinh Ngữ: "Thế nào, rất phong phú đúng không, muốn ăn chứ gì?"
Ngụy Khinh Ngữ xỏ dép lê mềm mại đi đến bên bàn ăn, trầm mặc nhìn một bàn toàn là đồ ăn.
Đúng là rất phong phú, cũng khiến người ta có cảm giác muốn ăn.
Rau thịt đầy đủ, hương thơm nức mũi.
Ở giữa là nồi canh hầm váng dầu nổi xinh đẹp, tỏa ra hương vị đặc biệt tươi mới.
Chỉ là Ngụy Khinh Ngữ không hiểu.
Không phải ngày lễ đặc biệt gì, Quý Tiêu bảo dì Ngô làm mấy cái này để làm gì?
Ngụy Khinh Ngữ môi mấp máy như muốn nói gì đó, Quý Tiêu lại không chú ý tới, chỉ kêu: "Ngồi đi, tôi đói sắp chết rồi."
"Đây là bữa ăn bồi bổ dinh dưỡng trước cuộc thi chạy 1.500m mà tôi đặc biệt bảo dì Ngô chuẩn bị cho cô đó."
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy những lời này từ Quý Tiêu, động tác ngồi xuống cũng hơi khựng lại.
Nàng không nghĩ tới những món ăn trên bàn này là do Quý Tiêu đặc biệt chuẩn bị cho mình, tại sao cô ta lại làm vậy chứ?
Thấy Ngụy Khinh Ngữ như vậy, Quý Tiêu lại nghĩ nàng đang có cảm giác hơi sợ việc chạy 1.500m, vì vậy liền nói hết ra: "Mấy ngày nay tôi đã hỏi thăm rõ ràng, mười mấy Omega đăng ký 1.500 mét, không có ai giỏi hết, có vài người năm ngoái đã từng chạy với cô."
Quý Tiêu vừa nói chuyện vừa động đũa ăn cơm, âm thanh nói ra có chút nghe không rõ: "Cô không cần lo, cứ yên tâm đi, mấy người đó cùi bắp hết."
Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu nói, thất thần "Ừm" một tiếng.
Nàng cũng không quá để ý đến việc nàng sẽ thi đấu với Omega nào.
Nhờ "phúc" của Quý Tiêu nên nàng vẫn luôn đều đặn rèn luyện thể thao, Ngụy Khinh Ngữ cũng rất chắc chắn về thể chất của mình, dù có đấu với Alpha thì nàng cũng nắm được chín phần chiến thắng.
Nhưng với Quý Tiêu thì bằng không.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ ngồi đối diện có vẻ không hứng thú đến những chuyện mình vừa nói, lại tưởng rằng nàng đang có chút lo lắng về việc này.
Vì thế, cô lấy tay che đi nửa khuôn mặt, làm ra vẻ thần bí, khẽ tiết lộ: "Tôi nói cho cô biết, đến lúc đó tôi và Kỳ Kỳ sẽ đứng trong sân cổ vũ cho cô.
Tôi đã hối lộ mấy anh em bên quản lý trật tự hết cả rồi, còn có cả đặc quyền!"
"Thấy bổn tiểu thư lợi hại không?"
Giọng nói Quý Tiêu tràn đầy vẻ tự mãn đắc ý, đôi mắt màu vàng cam hơi cong cong như vành trăng.
Nếu như là trước đây, khi Ngụy Khinh Ngữ nghe được những lời tự cao tự đại này của Quý Tiêu thì nàng sẽ cau mày lại, nhưng lúc này đây nàng lại không hề cảm thấy chán ghét chút nào.
Những gì cô ấy làm, dường như đều là vì mình.
Thật giống đêm Tết Trung thu lần đó.
Hay như trong câu chuyện mà nàng nghe được từ miệng chú Liễu Hổ...
"Đừng chỉ ăn mỗi cơm, ăn cái này đi, dì Ngô hầm rất lâu đó."
Quý Tiêu lại cắt ngang suy nghĩ của Ngụy Khinh Ngữ, một cái đùi thịt xuất hiện trong bát của nàng.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn thoáng qua đã biết đây là đùi ngỗng.
Hình ảnh đứa trẻ ngày ấy bảo vệ nàng lại xuất hiện trước mắt Ngụy Khinh Ngữ, có chút giống với Quý Tiêu hiện tại đang ở trước mặt nàng.
Đồng tử vàng cam vẫn luôn sáng chói như vậy, cho dù từng bị mây đen u ám bao phủ, nhưng sau khi gió thổi qua, vẫn xinh đẹp như một viên đá quý vậy.
Nghĩ tới đây, Ngụy Khinh Ngữ lại sờ tay vào chiếc vòng gỗ đào nhỏ trong túi, trầm giọng nói: "Quý Tiêu, đừng ngắt lời tôi nói, cũng đừng trốn tránh tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Động tác uống canh của Quý Tiêu hơi dừng lại, giọng nói vừa dứt kia khiến cô không khỏi cảm thấy bất an.
Cô giả vờ bình tĩnh đặt bát canh xuống, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Ngụy Khinh Ngữ: "Hôm Tết Trung thu cô đã đi đâu?"
Quý Tiêu nghe câu hỏi xong, sững người.
Cô nháy mắt đã biết rằng có thể Ngụy Khinh Ngữ đã biết chân tướng những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, tim cô đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Cô tự cho là bản thân đã che đậy rất tốt, khi đó còn dặn Tạ Dũng và Kỳ Kỳ thêm lần nữa là không được nói chuyện này cho ai biết.
Làm sao mà Ngụy Khinh Ngữ biết được chứ...
Nhìn thấy biểu tình của Quý Tiêu