Đồng hồ số La Mã treo trên tường phản chiếu lại ánh nắng ấm áp của mùa thu, kim đồng hồ màu vàng kim lặng lẽ di chuyển đến chữ "XII".
Ngụy Khinh Ngữ lặng lẽ ngồi trên giường, nó vẫn mềm mại như cũ, trong tay nàng là chiếc vòng vừa mới lấy từ dưới gầm giường lên.
Chiếc vòng này được bện y như chiếc vòng trên cổ tay nàng, giỏ đào nhỏ trông cũng không khác gì.
Chỉ là, khi Ngụy Khinh Ngữ vuốt ve trên bề mặt của giỏ đào nhỏ thì lại phát hiện thấy một dấu vết nhỏ rất rõ ràng.
Nàng chậm rãi quan sát thêm một lần nữa, dấu vết ấy quả thực không dễ phát hiện, Ngụy Khinh Ngữ liền đem giỏ đào nhỏ ra soi dưới ánh mặt trời.
Trên hàng lỗ nhỏ bất quy tắc vắt ngang hông của chiếc giỏ nhỏ có một dấu vết, trông giống như dấu răng của con vật nào đó để lại.
Ngụy Khinh Ngữ hơi nhíu mày, bên tai chợt vang lên tiếng trẻ con non nớt ầm ĩ từ xa truyền đến.
"Aaa, mau chạy đi! Nó sắp đuổi kịp rồi!!"
Một bé gái mặc áo sơ-mi màu trắng cùng váy nâu, chân đi đôi giày da nhỏ chạy trên con đường lát xi-măng, bàn tay hơi mũm mĩm nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của bé gái phía sau.
Lúc này, Quý Tiêu chín tuổi đang kéo Ngụy Khinh Ngữ chín tuổi chạy như bay trên con đường lớn mới sửa phía ở thôn đông.
Phía sau là một con ngỗng bị thiếu mất một nhúm lông lớn trên cánh.
"Ngụy Khinh Ngữ, cậu nhanh lên đi!" Quý Tiêu nhỏ kéo tay Ngụy Khinh Ngữ nhỏ đang bước chậm dần, sốt ruột nói.
Gương mặt của Ngụy Khinh Ngữ nhỏ đỏ bừng lên vì vận động quá sức, thân thể gầy yếu theo đó mà thở hồng hộc từng hơi.
Cô bé dừng bước, vừa thở vừa nói: "Không được, Quý Tiêu, tớ không chạy được nữa rồi...!Cậu chạy nhanh đi..."
"Nói cái gì thế, sao tớ để cậu lại được?!" Quý Tiêu nhỏ nghiêm túc nhìn em, con ngỗng trắng hùng hổ giương cánh nhào về phía hai đứa trẻ.
Lời nói thì chậm mà chuyện xảy đến thì nhanh, ngay lúc con ngỗng muốn tập kích hai đứa, bé Quý Tiêu giơ chân lên đạp thẳng vào cái ức đang ưỡn ra của nó.
Con ngỗng bị đá một cái bổ nhào ra sau, mất khống chế vung cánh, té lăn vào sườn núi.
Ánh mặt trời sau giờ Ngọ chiếu trên con đường không người, chiếu vào Quý Tiêu nhỏ, khiến cô bé có thêm vài phần phong độ như một thiếu niên anh hùng.
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ nhìn Quý Tiêu nhỏ che chở cho mình, trái tim vốn đã đập bình bịch lại càng thêm kịch liệt.
Em nhẹ nhàng nắm chặt hông váy Quý Tiêu, khe khẽ nói bên tai cô bé: "Cảm ơn cậu, Quý Tiêu."
Giọng nói ấy mềm mại nhẹ nhàng, dừng ở bên tai Quý Tiêu mà cứ như bánh trôi ủ rượu, vừa ngọt ngào lại khiến người ta say mê.
Gương mặt của Quý Tiêu nhỏ thoáng đỏ lên, nói: "Cái này có, có gì đâu.
Có tớ bảo vệ cậu rồi, cậu không cần sợ nữa."
Lúc hai người nói chuyện, con ngỗng trắng tạm thời bị đánh bại kia đã đứng dậy.
Cánh của nó còn mở to hơn lúc nãy, sắp rộng hơn cả hai cái đầu trẻ con chín tuổi, cái răng nhọn lộ ra, nhìn có vẻ rất hung dữ.
Quý Tiêu nhỏ thấy thế liền chắn cho Ngụy Khinh Ngữ, cô nhóc lùi về sau mấy bước, có ý muốn dùng ánh mắt giằng co với con ngỗng kia.
Chỉ là ngỗng trắng không cho Quý Tiêu cơ hội, thù mới hận cũ chồng chất, hung ác kêu lên nhào về phía hai đứa bé.
Quý Tiêu nhỏ lập tức kéo Ngụy Khinh Ngữ nhỏ chạy đi, vừa chạy vừa kêu lên: "Rút có mấy cọng lông của mày thôi mà! Có cần phải thế không!"
"Quạc! Quạc! Quạc! Quạc!" Không biết có phải là do nghe hiểu lời Quý Tiêu nói không, ngỗng trắng đang đuổi sát phía sau bỗng kêu ré lên.
Lần này ngỗng ta đã thông minh hơn rồi, nhân lúc Quý Tiêu nhỏ không chú ý, nó đột ngột vỗ cánh nhào đến cô bé Ngụy Khinh Ngữ đang chạy bên cạnh.
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn cái răng nhọn kinh khủng kia kẹp lấy váy mình, với cảm giác sợ hãi tràn lan trong lòng, cô bé thoáng chốc bất lực oà khóc.
Cũng đúng lúc ấy, Ngụy Khinh Ngữ bé nhỏ đang rưng rưng nước mắt thì bỗng cảm thấy con ngỗng bị kéo ra.
Em còn chưa kịp phản ứng lại thì đã được bảo vệ trong một cái ôm ấm áp quen thuộc.
Em nhìn xuyên qua đôi mắt phủ sương, thấy Quý Tiêu nhỏ vươn tay bảo vệ mình trong lòng.
Cảm giác an toàn tuyệt đối ấy bao bọc lấy em, làm nỗi bất an trong lòng em lập tức tiêu tan.
Ngỗng trắng cũng chẳng qua tâm ai bảo vệ ai, vẫn điên cuồng tiến công như cũ.
Cổ tay đeo sợi dây đỏ của cô bé bị cái miệng con ngỗng nhắm thẳng vào.
Nhưng một giây ngay trước khi cạp xuống, con ngỗng đã thu lại tư thế tấn công của nó.
Chiếc răng nhọn kia bị giỏ đào trên cổ tay Quý Tiêu nhỏ chặn lại, cảm giác cứng ngắc chắn ngang trong miệng làm nó kêu lên thảm thiết.
Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Quý Tiêu nhỏ vẫn còn sợ hãi nhìn con ngỗng đang vỗ cánh kêu gào.
Không biết có phải là do bị ảnh hưởng bởi tiếng khóc nức nở của Ngụy Khinh Ngữ nhỏ hay không, Quý Tiêu nhỏ đó giờ vẫn luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ cũng không nhịn được nữa, nước mắt ứa ra.
Cô bé không sợ sao?
Bị một con ngỗng to như thế đuổi riết, lại còn sống chết không chịu buông tha.
Chẳng qua là vì đang ở trước mặt Ngụy Khinh Ngữ nên mới cố gắng gồng mình mà thôi.
"Mày đuổi theo bọn tao làm gì!!! Khinh Ngữ chỉ muốn một cọng lông của mày thôi mà!!! Cái đồ hẹp hòi, hu hu hu!!!"
"Mày xấu quá đấy, hu hu hu...!Tao ghét mày, tao ghét mày!!!"
Sự sợ hãi không kìm được mà trào ra, Quý Tiêu nhỏ vừa che chở Ngụy Khinh Ngữ vừa khóc đến mất khống chế.
Hai mắt cô bé nhoà lệ nhìn con ngỗng chuẩn bị rút quân kia, đôi tay nhỏ vươn tay nắm chặt lấy cổ nó, vô thức điên cuồng trả thù.
Dưới bầu trời xanh thẳm, chỉ thấy một cô bé tầm tám, chín tuổi dùng một tay bóp cổ con ngỗng trắng, tay còn lại lanh lẹ tóm lấy cánh nó.
Sau đó, như thể đã sớm phân hoá thành Alpha, cô bé dùng sức mạnh dời sông lấp biển mà túm nó lên, vung nửa vòng rồi quăng nó đi như ném đĩa.
Gió thổi qua làn váy dài uyển chuyển nhẹ nhàng của cô bé, cái đuôi ngựa hơi rối cũng cong lên đầy phong độ.
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ đứng cách đó không xa nhìn Quý Tiêu nhỏ trước mặt, quên cả chớp mắt.
Con ngỗng bị Quý Tiêu nhỏ quăng hoa cả mắt, đập cánh mấy cái rồi bỏ chạy mất.
Chỉ là Quý Tiêu nhỏ không nghe cũng không chịu buông tha, nước mắt nước mũi tèm lem chạy tới túm cổ con ngỗng trắng, lại chiến một hồi nữa.
Mặt trời yên lặng trốn sau những đám mây, cơn gió thổi ngang qua cũng phải ngừng lại.
Ngày hôm đó là ngày mà tất cả mọi người đều không thể quên được, ở phía đông thôn nhỏ vốn yên tĩnh lại vang lên tiếng khóc nức nở của một cô bé cùng với tiếng kêu gào thảm thiết của một con ngỗng.
•
Bóng đêm dần dần bao phủ toàn bộ thôn xóm, ánh trăng sáng tỏ treo trên ngọn cây, khiến cho màn đêm trở nên thật bình lặng.
Sân sau trong ngôi nhà nhỏ toả ra hương thơm, chú chó Corgi béo mập của nhà Ngụy Khinh Ngữ đang nằm trên đất tập trung gặm một cục xương to.
Lúc này Quý Tiêu nhỏ đã yên tĩnh ngồi giữa Ngụy Khinh Ngữ và Từ Mạn Lâm, trên mặt không có nhiều biểu tình.
Cô bé đã thay bộ chiến bào mà mình mặc lúc chiến đấu với con ngỗng kia ra, mặc chiếc váy trắng mà Ngụy Khinh Ngữ mang đến, thái độ đã trở về vẻ ngoan ngoãn chứ không còn hung hãn như lúc trong trận chiến hồi chiều.
Trên bàn gỗ bày rất nhiều đồ ăn, ở giữa còn có một khoảng trống rất lớn.
Tiếng xào rau trong bếp đột nhiên im bặt, chỉ một lát sau, Quý Thanh Vân đã bê một cái âu sắt đi đến.
"Đến đây Tiêu Tiêu, ngỗng hầm khoai tây đây." Quý Thanh Vân đặt món ngỗng hầm thơm nức ra giữa bàn, "Đêm nay chúng ta cùng tiêu diệt con ngỗng này nha! Được không?"
Quý Tiêu nhỏ nhìn thịt ngỗng thơm ngào ngạt trước mắt, trong đôi mắt buồn tẻ vừa nãy cũng nổi lên ánh lửa.
Cô bé cầm lấy bát cơm trước mặt, gắp một miếng ức ngỗng, khuôn mặt mũm mĩm cực kỳ nghiêm túc: "Dạ!"
"Tiêu Tiêu là công thần, hôm nay ăn nhiều một chút!" Ngụy Lâm Đông nói rồi liền gắp một cái đùi vào bát của Quý Tiêu, "Tiêu Tiêu, vừa nãy con thật sự quá lợi hại đấy, chú và ba con còn chưa hàng phục được con ngỗng đó đâu, con quá là tuyệt vời!"
"Tiêu Tiêu nhà tôi có luyện tán thủ rồi đó, đối phó với một con ngỗng thì đương nhiên là phải lợi hại hơn mấy người nghiệp dư như chúng ta rồi." Quý Thanh Vân không tiếc lời khen ngợi.
(*Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou): Là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, môn võ này chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.)
"Thế nên mới là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên đó." Ngụy Khinh Ngữ nhỏ nói rồi liếc nhìn Quý Tiêu một cái.
Quý Tiêu nhỏ thấy Ngụy Khinh Ngữ nhìn mình cười thì ngượng ngùng cúi đầu.
Cô bé cắn một miếng đùi to, đè chặt khoé môi đang không nhịn được mà nâng lên.
"Đúng đúng đúng, Khinh Ngữ nói đúng nhất!" Ngụy Lâm Đông liên tục gật đầu rồi cụng ly với Quý Thanh Vân.
Trên bàn cơm thoáng chốc tràn ngập vẻ sôi động, ly qua chén lại, vô cùng tự tại.
Quý Tiêu nhỏ rất ít đáp lời, chén liền hai bát đầy món ngỗng hầm khoai tây, còn ăn thêm một quả trứng được Từ Mạn Lâm bóc cho.
Ánh trăng nối từ ngọn cây thấp bé tới ngọn cây cao nhất, trong lúc Quý Thanh Vân và Ngụy Lâm Đông nói chuyện, đồ ăn trên bàn cơm đã gần hết sạch, cốc chén hỗn loạn.
Từ Mạn Lâm nhìn Ngụy Lâm Đông vẫn còn đang nói chuyện với Quý Thanh Vân, đi vào phòng bếp chuẩn bị một ít salad nhắm rượu đem lên.
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ đi sau bà như thể bản thân cũng phải làm gì đó, em yên tĩnh nhìn Từ Mạn Lâm làm salad.
"Sao thế? Con muốn làm à?" Từ Mạn Lâm đã sớm để ý đến con gái, một bên trộn rau một bên dịu dàng hỏi.
"Con muốn làm cho Quý Tiêu một đĩa hoa quả." Bé con Ngụy Khinh Ngữ trả lời.
"Muốn cảm ơn bạn ấy vì đã bảo vệ con hả?" Từ Mạn Lâm lại hỏi.
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ nghiêm túc gật đầu, hai cái nơ bướm đeo trên đầu cũng theo đó mà lúc lắc.
Từ Mạn Lâm cười dịu dàng, bà tạm thời bỏ món salad đang làm dở xuống, xoay người đi đến bên giếng nước.
Bên cạnh giếng nước có buộc mấy sợi dây thừng, chỉ một lát bà đã xách lên mấy quả dưa hấu không to lắm.
Từ Mạn Lâm một bên bổ dưa, một bên hỏi: "Làm món dưa hấu hình heo con cho con bé có được không?"
"Được ạ!" Ngụy Khinh Ngữ nhỏ vui vẻ gật đầu, nhận lấy cái muôi nạo hình tròn từ trong tay Từ Mạn Lâm.
Cái muôi nạo nhỏ nằm trong tay Ngụy Khinh Ngữ, lên lên xuống xuống một hồi đã chất đầy những cục dưa hấu hình tròn đỏ tươi vào bát sứ trắng.
Từ Mạn Lâm giúp Ngụy Khinh Ngữ xử lý những phần trong góc quả dưa, dùng dao nhỏ khắc đôi mắt heo, rồi dừng phần dưa thừa làm tai và mũi, nói: "Đưa cho Tiêu Tiêu một miếng đi, con bé sẽ thích lắm đó."
Bé con Ngụy Khinh Ngữ vui vẻ tươi cười, cầm bát đựng dưa hấu đã chuẩn bị xong xuôi lên, nhanh nhẹn chạy qua bậc cửa bếp hơi cao.
Chỉ là, đến khi quay về bàn ăn, Ngụy Khinh Ngữ lại chẳng thấy Quý Tiêu nhỏ đâu nữa.
Trong sân chỉ còn tiếng buôn chuyện khàn khàn của Ngụy Lâm Đông và Quý Thanh Vân, vừa náo nhiệt vừa cô quạnh.
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ cầm dưa hấu, mờ mịt tìm bóng dáng Quý Tiêu, cuối cùng cũng nhìn thấy cô bé đang ngồi ngẩn ngơ trên bậc cổng.
Bả vai cô bé tựa nhẹ vào khung cửa, thân mình bé xíu như chìm dưới bầu trời đêm tràn ngập ánh sao.
Nhìn qua có vẻ còn hơi buồn rầu, cái lưng thẳng tắp cũng sụp xuống.
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ đi tới, đưa dưa hấu cho Quý Tiêu nhỏ, giọng nói non nớt vang lên: "Cậu làm sao thế?"
"Tớ không sao." Quý Tiêu nhận lấy dưa hấu Ngụy Khinh Ngữ nhỏ đưa cho, cố gắng tươi cười đáp.
Gương mặt tươi cười kia thực sự rất miễn cưỡng, nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ chẳng nể nang gì vạch trần Quý Tiêu luôn, em cọ cọ mũi cô bé, nói: "Còn bảo không sao, xấu chết đi được."
Quý Tiêu nhỏ giả bộ mạnh mẽ cũng mệt lắm rồi, ôm bát dưa hấu dựa vào vai Ngụy Khinh Ngữ như vẫn thường làm, nói: "Khinh Ngữ, tớ hơi buồn một chút."
"Làm sao thế?" Ngụy Khinh Ngữ nhẹ giọng dò hỏi.
"Đây." Quý Tiêu nhỏ gỡ cái giỏ đào nhỏ trên tay xuống, đặt vào lòng bàn tay, nói: "Con ngỗng trắng kia cắn vào nó rồi."
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ lấy cái giỏ đào nhỏ trong tay Quý Tiêu ra quan sát một chút, dưới ánh đèn trước cổng, trên thân giỏ quả thực có một hàng chấm nhỏ không đều.
Trong nháy mắt, dáng vẻ con ngỗng trắng hung hăng đuổi theo mình đòi cạp xuất hiện trong đầu Ngụy Khinh Ngữ.
Em còn nhớ lúc đó Quý Tiêu nhỏ đã anh dũng bảo vệ mình, còn cảm nhận được nỗi sợ hãi khi suýt chút bị nó cắn.
"Tớ ghét ngỗng." Quý Tiêu nhỏ uể oải nói.
Động tác đóng mở cử động hàm của Quý Tiêu trên vai Ngụy Khinh Ngữ nhỏ vẫn còn lưu lại chút cảm giác, như gõ nhẹ vào lòng em.
Em cầm cái giỏ đào nhỏ trong tay hồi lâu, trong đôi mắt màu xanh đậm có chút ánh sáng lưu chuyển.
Em không muốn thấy cảnh Quý Tiêu nhỏ từ nay về sau vừa nhìn thấy cái giỏ đào này là đã thấy sợ hãi.
Trầm lặng một hồi, bé con Ngụy Khinh Ngữ hết sức nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Quý Tiêu nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn em.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu nhỏ, đầy sự tin tưởng nói với cô bé: "Này thì có gì đâu, tớ có một cách thần kỳ có thể biến cái giỏ đào nhỏ của cậu về nguyên trạng!"
"Thật sao?"
Cái lưng vốn hơi cong của cô bé lập tức thẳng tắp, trên khuôn mặt trắng nõn đầy vẻ mừng rỡ.
"Nhưng cách này không thể để người thứ hai biết được, không thì không có tác dụng đâu." Ngụy Khinh Ngữ nhỏ cẩn thận nói với Quý Tiêu, "Đợi một lúc nữa, cậu phải nhắm mắt vào."
"Được được." Quý Tiêu nhỏ vội vàng gật đầu, ôm lấy bát dưa hấu, nhắm chặt hai mắt lại.
Chỉ là, trên đời này làm gì có cách để một thứ đã hỏng trở lại y như cũ được chứ.
Huống hồ Ngụy Khinh Ngữ cũng mới chỉ có chín tuổi.
Chẳng qua là em chỉ cởi sợi dây đỏ trên tay mình xuống, nhanh chóng thay vào cái của Quý Tiêu mà thôi.
Đêm đã sâu, gió mùa hạ ấm áp, ánh trăng sáng rực chiếu rõ rành rành sự căng thẳng trong mắt cô bé.
Bé con Ngụy Khinh Ngữ nắm chặt cái giỏ đào nhỏ vốn thuộc về mình trong tay, nhẹ hít vào một hơi, nói: "Mở mắt ra đi!"
Quý Tiêu nhỏ thấp thỏm mở mắt ra, lấy cái giỏ đào Ngụy Khinh Ngữ đưa cho mình lên xem.
Dấu răng ngỗng quả nhiên không còn nữa, chỉ còn một chiếc giỏ nhỏ mịn màng dưới ánh trăng.
"Oa, kì diệu quá!" Quý Tiêu nhỏ nhìn giỏ đào nhỏ đã khôi phục lại như cũ trong tay, đôi con người tràn ngập mừng rỡ.
Ngụy Khinh Ngữ sợ Quý Tiêu nhỏ làm thế thì sẽ bị lộ mất, vội giả bộ căng thẳng bịt miệng cô bé lại, ra vẻ thần bí nói: "Suỵt! Không được để người khác biết đâu, không thì nó sẽ biến lại đó!"
Quý Tiêu nhỏ lập tức bịt chặt miệng, hết sức nghiêm túc gật đầu.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn vẻ vui mừng trên mặt Quý Tiêu, len lén giấu cái giỏ đào nhỏ trên cổ tay mình vào trong tay áo, trên mặt cũng là ý cười mãn