Gió mùa xuân thổi nhẹ qua làn váy trắng của nàng thiếu nữ, tà váy nhẹ nhàng uyển chuyển bay theo gió như tảo biển mềm mại đang lay động.
Mái tóc dài nằm gọn trong tấm khăn choàng bị gió thổi khẽ vểnh lên, phía trên cài một chiếc băng đô trắng điểm xuyết những nốt chấm bi màu xanh mang phong cách đơn giản nhưng không làm mất đi vẻ tinh tế.
Ngụy Khinh Ngữ cầm lấy bản thảo trong tay, đứng tại chỗ chờ Quý Tiêu đến.
Ánh sáng bao phủ lấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, khiến nàng trở nên đặc biệt ngoan hiền, nhìn qua rất giống hình tượng của ‘con gái nhà người ta’.
Quý Tiêu ngồi trên bậc thềm trước khán phòng nhìn đến ngẩn người.
Dù cho đã rất nhiều lần cô nhắc nhở bản thân phải kiềm chế trái tim mình không được nhảy loạn, thế nhưng nhịp đập tình yêu vẫn sẽ không nghe lời mà len lén thoát ra.
Kỳ Kỳ thúc khuỷu tay vào Quý Tiêu người vẫn còn đang ngơ ngẩn, nói: “Chị Tiêu, sao đấy, còn không mau đi đi.”
Lúc này Quý Tiêu mới sực tỉnh lại, vội vàng chống một tay xuống mặt thềm rồi nhảy xuống: “À ừ, tôi đi ngay đây.”
Kỳ Kỳ nhìn bộ dạng lỗ mãng hấp tấp của Quý Tiêu, vừa gật đầu vừa nhắc nhở: “Cậu cẩn thận chút coi.”
“Ừm.” Quý Tiêu ra dấu OK, sau đó chạy tung tăng về phía Ngụy Khinh Ngữ.
"Cho cậu này."
Quý Tiêu nói xong liền đưa trà sữa cho Ngụy Khinh Ngữ, Ngụy Khinh Ngữ nói lời cám ơn rồi đưa tay nhận lấy.
Không biết tự khi nào, mỗi khi nhóm ba người Quý Tiêu trốn học đi ra ngoài mua thứ gì đó, lúc trở về đều sẽ luôn có một phần cho nàng.
Ngụy Khinh Ngữ uống một hớp kem mousse dâu tây trên tay, vị ngọt nhè nhẹ hoà lẫn với hương vị Brandy đào chảy vào trong lòng nàng.
Trái tim được ánh nắng sưởi ấm hôm nay ngập tràn trong niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua khe hở giữa Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ, xung quanh là bước chân vội vàng của các bạn học đang chạy đến hội trường.
Quý Tiêu nhìn cái bóng của mình và Ngụy Khinh Ngữ kề cận nhau trên thảm cỏ xanh mướt, cảm thấy bầu không khí lúc này quá yên tĩnh, bèn chủ động tìm đề tài nói chuyện: “Lát nữa sau khi kết thúc bài phát biểu của hiệu trường thì cậu sẽ đại diện học sinh toàn trường lên phát biểu đúng không?”
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu: “Ừm.”
Ánh mắt Quý Tiêu nhìn bản thảo trong tay Ngụy Khinh Ngữ, nói: “Tôi có thể xem bài phát biểu của cậu không?”
“Có thể.” Ngụy Khinh Ngữ đáp lời, sau đó đưa nó cho Quý Tiêu.
Không giống như những người Quý Tiêu đã gặp qua ở thế giới thực, bản thảo của Ngụy Khinh Ngữ hoàn toàn được viết bằng tay.
Nét chữ xinh đẹp quen thuộc được nàng viết lưu loát trên giấy A4 không có hàng kẻ, nắn nót gọn gàng, không cần căn chỉnh vẫn rất ngay ngắn trật tự.
Quý Tiêu đọc từng câu từng chữ trong bản thảo của Ngụy Khinh Ngữ, bàn tay cầm giấy không khỏi nhớ đến nhiệt độ bàn tay của Ngụy Khinh Ngữ ngày đó.
Cho đến tận bây giờ, khi nhớ lại cảm giác hồi hộp ngày hôm ấy, trong đầu Quý Tiêu luôn tràn ngập chữ ‘Thích’.
Hương bạc hà mát lạnh theo làn gió lướt qua gò má, ánh mắt cô chợt dừng lại ở đoạn cuối cùng của bài diễn thuyết.
“Các bạn học sinh, tôi tin rằng mọi người đã từng nghe tới Trời sinh ta tài tất hữu dụng, nghìn vàng có hết ắt lại đầy của Lý Bạch trong Tương Tiến Tửu, nhưng thứ tôi muốn nói đến hơn chính là, Đời này đắc ý cứ mừng vui, chớ để chén vơi dưới trăng ngà.
Điều bây giờ chúng ta cần làm, chính là trân trọng hiện tại, hãy sống vì chính bản thân mình.
Chỉ khi chúng ta thể hiện được giá trị đích thực của bản thân thì mới không sống uổng phí một đời này…”
Trong đầu Quý Tiêu không khỏi nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy với Kỳ Kỳ.
Ngay đến cả bản thảo diễn thuyết cũng như đang nhắc nhở cô nên quý trọng phút giây hiện tại này, đừng để sau này bản thân nhớ lại phải cảm thấy hối hận…
Nhưng cô thực sự có thể sao?
Mặc kệ tương lai trước mắt để lao đầu vào thích Ngụy Khinh Ngữ, cho dù kết cục cuối cùng là bị nàng giết chết.
Ngụy Khinh Ngữ thấy Quý Tiêu cứ nhìn đăm chiêu vào đoạn cuối của bài diễn thuyết, vừa khó hiểu vừa cảm thấy có chút thiếu tự tin: “Sao vậy? Chỗ này không ổn sao?”
Quý Tiêu nghe vậy vội lấy lại tinh thần, cầm bản thảo lắc đầu: “Không phải, tôi thấy đoạn văn này viết quá tốt, nên mới đọc lâu như thế.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu nói vậy, mím môi cười một tiếng: “Nghĩ sao viết vậy thôi.”
“Nếu như ngày đó tôi luôn cảm thấy tương lai quá mịt mù mà chán nản buông xuôi, thì sẽ không thể nào đi đến được ngày hôm nay.”
Dứt lời, nàng nhìn về phía Quý Tiêu, trong lúc đang nói về phần cuối của bài diễn thuyết, nàng đem phần còn lại giấu kín trong lòng trộm nói: “Nếu như vậy thì ngày hôm nay sẽ không thể đứng chung một chỗ với cậu.”
“Cho nên, tôi mới cảm thấy dù cho tương lai mà cậu hướng tới có muôn vàn sóng gió, nhưng nếu như không biết trân trọng hiện tại mà cứ mãi đắm chìm trong quá khứ đã qua hay mù quáng khao khát ước vọng về tương lai phía trước, thì cậu sẽ bị dòng nước số mệnh nhấn chìm, cuối cùng bị nuốt chửng trong những ảo mộng hão huyền.”
Giọng nói của nàng thiếu nữ vẫn bình tĩnh như trước, thế nhưng Quý Tiêu cảm thấy bên trong những câu nói đó chất chứa vô vàn sức mạnh.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đứng trước mặt mình, cảm giác trái tim vẫn luôn bị kìm nén của mình bắt đầu thình thịch nhảy nhót.
Ngọn gió lặng lẽ lướt qua bản thảo trong tay Quý Tiêu, tạo ra âm thanh sột soạt khe khẽ.
Quý Tiêu trả bài phát biểu lại cho Ngụy Khinh Ngữ, gật đầu đáp: “Ừm.
Cậu nói đúng.”
Tiểu thuyết là tiểu thuyết, thế giới của nàng là thế giới của nàng.
Mù quáng sợ hãi cái chết, cuối cùng sẽ bị chính cảm giác đó nuốt chửng, tình cảm của cô không thể chưa kịp đơm hoa kết trái đã bị chôn vùi, chết yểu dưới tầng đất tăm tối lạnh lẽo được.
Kì thực nếu như cuối cùng mình vẫn chết trong tay người mình yêu, vậy thì cái chết kia cũng có thể coi là một cảnh tượng vô cùng lãng mạn.
(Editor: Tự dưng nhớ tới Trúc Tiêm chấp nhận để Luyện nhi giết chết, còn hơn thập tử nhất sinh mấy lần chết đi sống lại làm người mình yêu phải phiền muộn đau khổ.)
Hai người vừa đi vừa trò chuyện nên rất nhanh đã đến khán phòng ở lầu ba, tiếng nhạc ầm ĩ vang khắp đại sảnh.
Màn hình LED phía sau sân khấu liên tục thay đổi màu sắc, trông vô cùng rực rỡ.
Ngụy Khinh Ngữ vừa bước tới hội trường đã bị một cô bé đàn em khoá dưới ở ngay trước cửa cản lại.
Cô nàng trông có vẻ sốt ruột, giọng nói đầy lo lắng: “Học tỷ, chị tới rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn nhóm học sinh và thầy cô giáo tụ tập dưới sân khấu, liền hiểu ngay vấn đề: “Bắt đầu diễn tập rồi sao?”
Cô bé kia gật gật đầu: “Vâng ạ, chúng em dẫn mọi người đi làm thủ tục, chị mau theo em.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe thế thì không muốn lãng phí thời gian nữa, liền nói với Quý Tiêu một câu “Tôi đi trước” rồi vội vàng rời đi.
Dưới ánh đèn lờ mờ tối như đang nuốt chửng hết thảy sắc màu trong không gian, mạt trắng lay động kia vẫn luôn in trong tầm mắt Quý Tiêu.
Tay áo kiểu móng cừu xuôi theo cánh tay nàng thiếu nữ càng tôn lên nét mảnh mai tinh tế, mỗi bước chân đều toát ra dáng vẻ tao nhã ung dung.
Chỉ là Quý Tiêu không ngờ đến, đối phương vừa mới đi mấy bước đã quay đầu trở lại.
Vì bước