Âm tiết cuối cùng của bài hát vang lên trên sân khấu xa xôi, còn nửa giờ nữa mới đến tiết mục biểu diễn chào mừng ngày thành lập trường.
Các học sinh nối tiếp nhau đi vào khiến cho hội trường trở nên ồn ào náo nhiệt hơn rất nhiều, tuy nhiên, không ai để ý rằng – Ngụy Khinh Ngữ, người vừa mới đứng ở phía sau, lúc này đã bước qua Kiều Nghê và ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu một cách bình thản như không có chuyện gì.
Hương bạc hà cọ qua cẳng chân dưới làn váy khiến nàng có chút tê dại.
Quý Tiêu có chút kinh ngạc nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi bên cạnh mình, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ của nàng, cô lại nghĩ rằng nàng chỉ là thuận tiện đi ngang qua giúp mình giải vây mà thôi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cảm giác bản thân giống như một kẻ dư thừa lại một lần nữa dấy lên trong lòng Kiều Nghê.
Nàng nhìn cổ tay trái của Quý Tiêu, rõ ràng là đã tháo xuống chiếc vòng treo giỏ đào kia rồi.
Giọt nước mắt mà vừa rồi nàng cố gắng ép ra cuối cùng cũng rơi xuống nền đất, lặng lẽ vỡ vụn.
Trong không gian nhỏ bé có chút quái dị này, Quý Tiêu nhất thời không biết nên kết thúc việc này như thế nào.
Ngụy Khinh Ngữ từ lúc ngồi xuống thì không nói tiếng nào, đôi môi anh đào dường như không có việc gì, an nhàn ngậm lấy ống hút.
Kiều Nghê đứng ở một bên, ngón tay mân mê chỗ trái cây mà mình đã chuẩn bị, đôi chân như bị đóng đinh ở cầu thang tiến không được lùi không xong.
“Không phải đã nói em chờ ở cửa sao?”
Một giọng nói êm tai quen thuộc vang lên phía sau ba người, phá vỡ sự ngại ngùng của Kiều Nghê.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên thân thể người đang đi tới, mơ hồ phác hoạ ra dáng người mảnh khảnh.
Kỳ Kỳ từ tốn đi tới, trên tay còn cầm theo hai ly trà sữa.
“Cho em, có nho, còn có trà sữa nhiều phô-mai kem cheese.”
Nói rồi Kỳ Kỳ đặt ly trà sữa còn đang toả hơi lạnh lên đỉnh đầu Kiều Nghê, “Đi thôi, chị vừa hỏi qua, hôm nay trong lớp có một bạn nữ xin nghỉ, lát nữa em ngồi cùng chị nhé.”
Thanh âm đều đặn rơi xuống, Kỳ Kỳ cũng không chờ Kiều Nghê phản ứng lại với lời nói của mình.
Kiều Nghê nhận lấy ly trà sữa, sau đó gật gật đầu rồi theo Kỳ Kỳ về khu vực ghế ngồi của lớp cô.
Một đoạn đường này hai người cùng đi quả thực có chút yên tĩnh quá mức.
Kiều Nghê nhìn hai chiếc bóng đi song song cạnh nhau, có chút ngập ngừng hỏi: “Này, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đang quen nhau à?”
Kỳ Kỳ nghe vậy liền nghiêng đầu hỏi: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
Kiều Nghê vuốt đi những giọt nước lạnh lẽo đọng trong lòng bàn tay, nhỏ giọng đáp: “Chỉ là tôi cảm thấy như vậy…”
“Học kỳ vừa rồi tôi còn cho là mình bị ảo giác, nhưng vừa nãy khi nhìn hai người đó đứng cạnh nhau, vẫn là cảm thấy họ thực sự rất xứng đôi.”
“Em thực sự rất thích Quý Tiêu sao?” Kỳ Kỳ hỏi.
Mái tóc dài tựa như rong biển phủ xuống gò má, khiến cho người ta không cách nào nhìn ra được gương mặt của cô đang mang cảm xúc gì.
Kiều Nghê nghĩ ngợi một hồi, sau đó ngậm lấy ống hút rồi lắc lắc cái đầu nhỏ.
Vị chua của những quả nho trái mùa phảng phất trên đầu lưỡi, khiến cho giọng nói của nàng cũng có chút chua xót: “Tôi nghĩ bây giờ thì không còn thích nữa rồi.”
“Hôm nay nhìn thấy chị ấy ngồi ở đó, liền nghĩ xem có nên đến tìm người ta hay không.
Có lẽ là cảm giác không cam lòng chăng, giống như lúc phát hiện ra bản thân đã không thể phân hoá thành giống loài Alpha mà mình yêu thích nhất cũng vậy.
Nhưng cảm giác đó cũng chỉ tồn tại trong lòng vài ba tháng ngắn ngủi, sau đó dù muốn hay không cũng phải chấp nhận thôi.”
“Hầy…” Kiều Nghê thở dài, chỉ là vẻ thất vọng buồn bã trên gương mặt đã không còn giống như lúc nàng nhìn thấy hai cái giỏ đào đeo trên tay Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ ngày đó, “Đến bao giờ tôi mới gặp được người thích mình nhỉ?”
“Đừng buồn, có những Alpha thích em vì em là một Omega, cũng có những Alpha là muốn không được nên buộc phải từ bỏ việc thích em nữa kìa.”
Kỳ Kỳ nói xong liền đưa tay lên xoa đầu Kiều Nghê, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng cưng chiều mà trước nay cô chưa từng thể hiện với người khác.
Phần tóc trên đỉnh đầu Kiều Nghê sắp sửa bị cô xoa đến rối bời, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Thật vậy sao?”
Kỳ Kỳ gật đầu khẳng định: “Thật chứ.”
Có lẽ là lời an ủi của Kỳ Kỳ đã thực sự có tác dụng, âm giọng sau khi uống trà sữa của Kiều Nghê cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trong đôi mắt long lanh tràn ngập xuân ý của cô gái trẻ dường như đang mong chờ điều gì.
Có điều, ánh sáng trong mắt còn chưa kịp điều chỉnh tốt đã lọt vào tầm mắt của Kiều Nghê, sự tin tưởng trong ánh mắt nhanh chóng rút đi, thay vào đó là sự nghi ngờ.
Nàng ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt thoáng ủ rũ: “Chị lừa tôi đúng không? Nếu như thật sự có người thích tôi thì tại sao tôi lại không biết chứ?”
“Sao mà em biết được.” Kỳ Kỳ nhìn nàng, trên môi là ý cười khó đoán, “Trước giờ em chỉ luôn ngẩng cao đầu nhìn về phía xa mà.”
Ánh sáng từ sân khấu chiếu lên nụ cười có phần sâu xa đó, tựa như một bông hồng kiêu hãnh nở rộ giữa rừng hoa đầy màu sắc.
Khung cảnh đẹp đẽ tới mức khiến người ta không thể nào rời mắt sang những bó hoa bên cạnh.
Đôi đồng tử của Kiều Nghê thoáng run lên, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Kỳ có chút mất tập trung.
Giống như từ sâu trong đáy lòng phát ra một tiếng vang thanh thuý, trong nháy mắt gương mặt của cô gái nhỏ thoáng đỏ lên.
Cầm chùm nho mọng nước trên tay, nàng không nói một lời nào, chỉ ngồi yên vị tại vị trí ghế được sắp xếp cho lớp Kỳ Kỳ.
Mặc dù là cùng thời điểm đó, trái tim bé nhỏ của Kiều Nghê đang đập thình thịch, giống như trong buổi tối rất lâu về trước, khi nàng chạy ra khỏi nhà và cùng Kỳ Kỳ ngồi chơi xích đu.
•
Hội trường càng lúc càng ồn ào náo nhiệt, các học sinh nối tiếp nhau bước vào, chẳng mấy chốc đã nhấn chìm hình ảnh của Kỳ Kỳ và Kiều Nghê.
Cho đến khi Quý Tiêu không còn nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Kỳ nữa, cô mới chậm rãi thu tầm mắt về.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn đang xem bài phát biểu với vẻ mặt bình tĩnh, dáng người thẳng tắp của nàng dường như đang toát lên vẻ thờ ơ với cả thế giới.
Chỉ là, trên tay vị tiên nữ hạ phàm không dính khói bụi nhân gian này đang cầm một ly trà sữa.
Đôi môi mềm mại đang ngậm một cái ống hút màu trắng, trong suốt như pha lê, trên đầu ống còn lộ ra một vài chỗ bị cánh môi đè ép.
Giống như một điểm lơ lửng trên dòng sông băng mỏng manh ở nơi vực xanh sâu thăm thẳm.
Tuy rằng không quá hài hoà, nhưng Quý Tiêu nhìn thế nào cũng vẫn thấy vừa mắt.
Cô liếc mắt một cái, chủ động tìm đề tài bắt chuyện: “Không phải cậu nói đi diễn tập à? Sao quay lại nhanh vậy? Với cả sắp bắt đầu rồi, không cần ở hậu trường chuẩn bị gì sao?”
Ngụy Khinh Ngữ khẽ nhả ống hút ra, đầu tiên là ngẩng đầu lên, sau đó là im lặng nhìn Quý Tiêu.
Còn lâu Ngụy Khinh Ngữ mới nói cho Quý Tiêu biết là ban nãy khi nàng đi ngang qua sân khấu đã nhìn thấy Kiều Nghê bước đến đây.
Lúc đầu Ngụy Khinh Ngữ chỉ án binh bất động, lặng lẽ đứng quan sát.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp quen thuộc xuất hiện, nàng rốt cuộc cầm lên chiếc túi mà hồi sáng bản thân để lại ở hậu trường, sau đó nhét bản thảo diễn thuyết vào trong túi rồi nhanh chóng bước tới.
Nàng thiếu nữ giấu đi sự chiếm hữu trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Buổi diễn tập chỉ mang tính chất hình thức thôi, phần của tôi đã xong rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ liếc nhìn xung quanh, hỏi: “Không lẽ… Cậu không hoan nghênh tôi trở lại sao?”
Ngay sau đó, nàng lại nhớ đến việc vừa rồi Quý Tiêu suýt chút nữa đã đồng ý với Kiều Nghê: “Hay là tôi lại làm hỏng chuyện tốt của cậu rồi?”
Quý Tiêu nghe vậy vội vàng lắc đầu, “Không, nào có chứ!”
Tôi còn ước cậu ngồi lại đây nữa kìa.
Có trời mới biết tôi vui mừng thế nào khi thấy cậu đó.
Nhưng Quý Tiêu không dám nói những lời này với Ngụy Khinh Ngữ.
Cô sẽ giấu hết vào trong lòng, tới thời điểm không có ai thì mới âm thầm đem ra lén lút hoài niệm.
Nghĩ như vậy, Quý Tiêu liếc nhìn ly trà sữa mà Ngụy Khinh Ngữ đã uống quá nửa, khéo léo chuyển chủ đề: “Vậy cậu thấy thấy trà sữa lần này mua cho cậu uống ngon không?”
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu: “Ngon lắm.”
Rồi sau đó nàng nhìn đến miếng dâu tây trên miệng cốc, lại nhớ đến ly trà sữa đầu tiên mà Quý Tiêu mua cho mình, liền nói thêm: “Nhưng mà… Không ngon bằng ly trà đào tuyết mà cậu mua cho tôi ở học kỳ trước, miếng đào trong đó rất lớn, cũng rất tươi, ăn còn có vị ngọt.”
Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, lại vô cùng nghiêm túc, như thể nàng chỉ đang công tâm đánh giá và cho điểm hai loại đồ uống.
Nhưng Quý Tiêu nghe xong thì hai má lại đỏ bừng lên.
Pheromone của cô có mùi rượu đào, vậy mà nàng lại nói ngay trước mặt mình rằng nàng rất thích vị đào tuyết đó.
Quý Tiêu biết lời này của Ngụy Khinh Ngữ không phải là đang có ý trêu chọc mình, nhưng trái tim không hiểu sao lại càng đập nhanh hơn.
Đây không phải là lần đầu Quý Tiêu có biểu hiện như vậy.
Ngụy Khinh Ngữ ở một bên nhìn rõ, nàng lại nhớ về cuộc thảo luận trong lúc cả hai đi ăn lẩu sau khi thi cuối kỳ lần trước, vào thời điểm nói đến hương vị pheromone của Quý Tiêu, cô cũng lộ ra vẻ mặt vừa e thẹn vừa ngượng ngùng thế này.
Cô hơi nheo mắt lại, gương mặt hơi cúi xuống lộ ra vẻ bối rối khi bị trêu chọc bằng lời nói.
Trắng nõn lại trong lành, tựa như những trái đào trĩu mật ngọt được ưa chuộng nhất vào mùa hè.
Dưới ánh đèn mờ ảo của khán phòng, đôi mắt xanh thẳm của Ngụy Khinh Ngữ hơi cong lên, trong con ngươi màu lam ngọc tràn ngập ý cười sâu xa.
Nàng quay người về phía Quý Tiêu, đang định nói thêm gì đó thì bị người ta cắt ngang.
Nữ sinh mà nàng chạm mặt khi vào cửa lại xuất hiện trước mặt hai người, cô bé hướng về phía Ngụy Khinh Ngữ thận trọng nói: “Khinh Ngữ học tỷ, tiết mục sắp bắt đầu rồi, giáo viên kêu em gọi chị đến hậu trường chuẩn bị.”
“Ngay bây giờ sao?” Ngụy Khinh Ngữ bỗng dưng cảm thấy có chút mất hứng.
(Lại là má ghẻ Beta: Xin phép cả nhà cho tui nhiều chiện một xí, nhưng mà sao khúc này giống bá đạo phúc hắc tổng tài đang bày trò đùa bỡn chọc ghẹo với tiểu kiều thê mà bị người khác phá ngang xong cái mất hứng cọc lên thế nhỉ?? )
Cô bé khoá dưới nhận được ánh nhìn mang theo áp lực vô hình từ Omega cấp S trước mặt, bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng… Thật ra là từ bốn phút trước.
Lúc giáo viên thông báo trong nhóm chat em cũng đã gửi tin nhắn qua cho chị, chỉ là chị chưa có đọc…”
Nghe vậy, Ngụy Khinh Ngữ cũng không biết nên nói gì nữa, vì vậy nàng chỉ “Ừm” một tiếng rồi buông ly trà sữa trong tay ra, sau đó đứng thẳng người dậy.
Vừa đi ra khỏi khu vực khán đài, Ngụy Khinh Ngữ lại quay đầu nhìn Quý Tiêu: “Tôi đi đây.”
“Ừ.” Quý Tiêu gật đầu, “Đừng quá khẩn trương.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe xong cũng gật đầu, sau đó cầm bản thảo rời đi cùng cô bé học khoá dưới.
Chỉ là, còn chưa đi được quá hai bước, phía sau đã truyền đến tiếng gọi.
“Đúng rồi, Ngụy Khinh Ngữ này.” Quý Tiêu như nhớ ra điều gì quan trọng vội đứng phắt dậy.
Trong lòng Ngụy Khinh Ngữ không biết thế nào lại nảy sinh cảm giác chờ mong, nàng làm ra vẻ bình tĩnh xoay người lại: “Sao vậy?”
“Cầm lấy.”
Giọng điệu có phần tuỳ tiện phát ra từ cổ họng của Quý Tiêu, tiếp sau đó là một vật nhỏ lóng lánh vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp từ tay cô bay ra.
Ngụy Khinh Ngữ khéo léo đưa tay lên bắt lấy vật nhỏ.
Một viên kẹo được gói trong giấy bóng lấp lánh hết sức quen thuộc xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Quý Tiêu hất cằm, bày ra dáng vẻ đại tiểu thư, nói: “Lên đó phát biểu thì đừng có làm mất mặt bổn tiểu thư đây, lúc nào hồi hộp khẩn trương quá thì ăn một viên, vị chanh đấy.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe ra giọng điệu quen thuộc từ Quý Tiêu, liền gật đầu với cô: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Nàng nắm chặt viên kẹo trong tay, sau đó rời đi cùng nữ sinh khóa dưới.
Hội trường xung quanh rất ồn ào, nhưng không khí giữa Ngụy Khinh Ngữ và cô nữ sinh kia lại vô cùng yên tĩnh.
Mãi cho tới khi đi đến hậu trường, nữ sinh kia thấy Ngụy Khinh Ngữ sắp đi vào phòng chuẩn bị mới ngập ngừng hỏi nàng: “Học tỷ… Chị có cảm thấy Quý Tiêu học tỷ rất ngạo kiều không?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe xong, trong đôi mắt xanh ngọc thoáng hiện lên ý cười: “Đến cả em còn nhìn ra được.”
Rõ ràng đàn chị trước mặt vốn luôn người lạnh lùng và xa cách với mọi người, thế nhưng giờ phút này trên gương mặt xinh đẹp ấy lại toát lên một tia giảo hoạt hiếm thấy.
Ánh đèn trắng dịu dàng chiếu xuống giữa hai người, khiến cho nữ sinh vừa mới phân hoá thành Alpha kia không khỏi có chút thất thần.
Không lâu sau khi Ngụy Khinh Ngữ rời đi, các thành viên bên ban chấp hành kỷ luật và các giáo viên cũng đã đến.
Thời gian dần đếm ngược, buổi lễ kỷ niệm thành lập trường cũng đã bắt đầu, mọi người khi nhìn thấy tấm băng-rôn màu đỏ trên cánh tay của các học sinh bên ban chấp hành kỷ luật thì đồng loạt im lặng, không nói chuyện ồn ào nữa.
Đèn sân khấu được bật sáng, hiệu trưởng chậm rãi đi ra sau khi hai học sinh dẫn chương trình phát biểu.
Có điều, những bài diễn văn kỷ niệm này thường rất dài dòng văn tự, vì vậy không khí sôi nổi rất nhanh đã lắng xuống.
Các học sinh ngán ngẩm dựa vào nhau, một số người lén trốn người bên ban chấp hành kỷ luật để chơi game, tất cả đều đang chờ đợi màn nhàm chán này kết thúc.
Chỉ là không nghĩ tới, lời còn chưa nói hết thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đã bị nàng thiếu nữ xinh đẹp đang bước đến hấp dẫn.
Ngụy Khinh Ngữ bước lên từ bên phải sân khấu với phong thái duyên dáng, nàng bình tĩnh cầm theo chiếc kẹp màu đen đang cài bản thảo bài phát biểu của mình.
Đôi chân thon dài cân đối của nàng lộ ra dưới lớp váy dài, ngay cả mắt cá chân cũng vô cùng tinh tế đẹp mắt.
Ngụy Khinh Ngữ đứng trước bục phát biểu, ánh sáng từ những chùm đèn trên đầu chiếu lên gương mặt trắng nõn thanh lãnh của nàng, tựa như một bức chạm khắc hoàn mỹ nhất trên đời.
Các học sinh dưới khán đài thấy vậy liền buông bỏ hết điện thoại di động rồi ngồi thẳng người dậy để chờ đợi màn phát biểu của nàng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngụy Khinh Ngữ, nhưng trong tầm mắt nàng lúc này lại chỉ có duy nhất một mình Quý Tiêu.
(: And everybodys watchin her, but shes lookin at you~)
Nàng tìm kiếm hình ảnh cô gái đang ngồi lẫn trong đám đông, ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên người cô lâu hơn một chút.
Khi Ngụy Khinh Ngữ mở bài phát biểu ra, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một tia sáng lấp lánh như pha lê.
Nàng vẫn luôn nắm chặt viên kẹo mà Quý Tiêu đưa cho kể từ lúc chuẩn bị đến khi bước lên sân khấu.
Loại hành vi này quả thực có chút ấu trĩ, nhưng không hiểu sao Ngụy Khinh Ngữ lại cảm thấy bản thân thực sự có động lực hơn rất nhiều.
Ngụy Khinh Ngữ cẩn thận điều chỉnh lại micro, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng bắt đầu đọc bài diễn văn của mình: “Xin chào các thầy cô và các bạn học…”
Khi thanh âm trong trẻo lạnh lùng của nàng vừa vang lên, trong khán phòng lập tức rộ lên những lời cảm thán.
Âm thanh từ giọng nói của những người xung quanh vờn bên tai Quý Tiêu, ở khoảnh khắc