Uyển Lãng Thiên bưng hai cốc nước lọc tới, cấm Hạ Vũ Đình không được gọi món nữa, bản thân anh cũng thuận tiện ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.
"Được rồi, nói đi, cậu đối với cái vợt cầu lông bây giờ có ý kiến gì? Trọng lượng của cây vợt đó rất phù hợp với cậu, tay cầm rất tốt, độ đàn hồi của lưới cũng tốt."
Cái vợt mà Hạ Vũ Đình nhất quyết phải mua cho anh kia đã bị anh làm rơi ở phòng tập, đồng thời cây vợt của cậu ta cũng bị nhặt đi mất rồi.
Nhưng, ở nhà Hạ Vũ Đình có vợt dự bị cùng kiểu như thế, mà không phải chỉ có một.
Uyển Lãng Thiên buộc phải đi làm thêm kiếm tiền để mua một cây vợt có thể phối hợp với cây vợt của cậu ta.
"Cậu nói xem, cậu đối với mấy cây vợt dự bị ở nhà có thù hận sâu sắc gì hả?"
Không đúng, có khi là Hạ Vũ Đình có thù hận sâu sắc với tiền, nhất định phải tiêu sài phung phí.
Uyển Lãng Thiên trừng mắt nhìn tên nhãi có tiền mà không có chỗ tiêu này: Điều quan trọng nhất là, cái vợt kia tận mấy nghìn tệ cơ! (1 nghìn nhân dân tệ~3tr590)
"Do vấn đề nhan sắc đi?"
Hạ Vũ Đình trầm mặc một lúc, suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó đến gần Uyển Lãng Thiên, nhìn chằm chằm mặt anh, và đưa ra một câu trả khó tin lời khiến anh há hốc mồm.
Uyển Lãng Thiên đẩy tên thiểu não này ra, sợ nếu đến gần, anh sẽ bị lây vi rút gây ngốc.
"Cậu cho là bây giờ đang chọn bạn gái? Hay là chọn con dâu cho gia tộc? Đó là vợt cầu lông, dùng tốt là được, so đo nhan sắc gì chứ?"
Uyển Lãng Thiên tận tình khuyên bảo tên ngốc coi tiền như rác là hãy nâng niu nó một chút, nếu không thì sớm muộn gì cậu ta cũng đánh mất tài sản mà tổ tiên tích luỹ bao đời nay!
"Không phải vấn đề đẹp hay không đẹp, mà là không hợp với vợt của cậu.
Chúng ta là đánh đôi, trên trận đấu phải có ăn ý, phải như hai mà một, nên vợt chúng ta dùng cũng phải là một đôi, để người khác vừa nhìn liền biết chúng ta là CP!"
Hạ Vũ Đình kiên trì muốn đợi Uyển Lãng Thiên kiếm đủ tiền, xem cậu ấy mua vợt gì, thì anh mua một cái như thế.
Tất cả đều là nguỵ biện, Hạ Vũ Đình cố tình nói cho đúng tình hợp lý.
Hạ Vũ Đình chỉ kém điều cầm cái loa, đứng trên sân khấu lấp lánh diễn thuyết, thao thao bất tuyệt những lời lẽ chính đáng kia.
Nước Uyển Lãng Thiên vừa mới uống đều phun hết ra, gần như là rửa mặt cho Hạ Vũ Đình rồi.
Rửa mặt cũng tốt, để cho Hạ Vũ Đình tỉnh táo lại đi.
Tên nhãi này đam mê CP thật đấy, đến vợt cầu lông cũng phải cưỡng ép nó hợp thành một CP!
Vợt cầu lông phải có cảm giác CP, bước tiếp theo có phải hay không là muốn may cho hai người bọn họ bộ quần áo thể thao? Làm một bộ quần áo đôi, không, đồng phục.
Uyển Lãng Thiên đã cảm nhận được trách nhiệm trên vai mình: ngăn cản cái đầu đu CP của Hạ Vũ Đình.
"Loại cậu dùng cũng phải lên tới mấy nghìn, mấy vạn tệ, tôi mua không nổi, không xứng được với cậu! Hơn nữa, chúng ta là dựa vào thực lực, không phải dựa vào vợt, với cây vợt mười tệ, thực lực đánh như nhau vẫn có thể trở thành vô địch thế giới."
Uyển Lãng Thiên ăn ngay nói thật, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, không khom lưng cũng không kiêu ngạo.
Hạ Vũ Đình cưng chiều mà cười, vỗ tay: "Tôi thừa nhận là